Ôn Khách Hành ngủ một giấc này cho đến khi trời đã sáng hẳn. Sau cơn mưa bầu trời trong suốt tươi sáng, trên mặt sông bay lượn lờ khói trắng, phảng phất như tiên cảnh.
Tiếng chim chiêm chiếp, lại để cho Ôn Khách Hành đang ngủ mơ bừng tỉnh, mới phát hiện thuyền chẳng biết lúc nào đã lại gần bờ.
Một đêm mộng đẹp toàn thân thoải mái, Ôn Khách Hành vuốt vuốt thảm trên người như có điều suy nghĩ. Trên mặt phảng phất còn lưu lại một ít xúc cảm, cảm giác kia rất giống A Nhứ, là mộng hay là thật?
" A Nhứ......"
Ôn Khách Hành nhanh chóng đứng dậy, sốt ruột ra khỏi khoang thuyền bồng. Chu Tử Thư ngồi ở mũi thuyền giả bộ như kỳ quái nhìn hắn một cái, tức giận nói:
" Sáng sớm lại gọi hồn? "
Ôn Khách Hành nhìn quanh bốn phía, chỉ có một người trước mắt này, không có A Nhứ. Bộ dạng phục tùng thu lại đáy mắt thất lạc, miễn cưỡng cười nói:
" Không có gì......"
" Nhưng mà, xin hỏi nhà đò..."
Ôn Khách Hành nhịn không được mở miệng
"...... Đêm qua còn có người đến sao? "
Chu Tử Thư đang thả câu khựng lại, trong chốt lát lại khôi phục bình thường, bất động thanh sắc mà đáp:
" Như ngươi chứng kiến, trong vòng vài dặm, ngoại trừ hai ta, còn có người sống nào khác à? "
" Cái kia......"
Ôn Khách Hành chằm chằm vào bóng lưng của Chu Tử Thư, cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng là nói không nên lời, vì vậy mới mở miệng hỏi.
Không nghĩ rằng Chu Tử Thư trực tiếp mắt trắng phát cáu, lấy bao y phục cùng cái dù giấy dầu bên chân ném cho y, đẩy y xuống thuyền.
" Đi đi đi, con cá này của lão tử cũng bị ngươi dọa chạy! "
Mắt thấy Ôn Khách Hành mới vừa ở trên bờ đứng vững gót chân, hắn lập tức thu dây thừng, chống đỡ thuyền trở về. Cái tư thế kia, so với bị người đuổi giết còn nhanh hơn, trong chớp mắt sẽ đem thuyền đẩy vào lòng sông.
Bị người đối đãi như vậy, Ôn Khách Hành cả đời này đây là lần đầu—— lúc trước hắn là Quỷ cốc cốc chủ, mỗi người thấy hắn đều là nơm nớp lo sợ, nào dám có người đối với hắn bày ra bộ dạng như vậy. Vì vậy hắn chớp chớp mắt bối rối ôm bao y phục, một lát sau lại phân biệt ra như thế này lại có một hương vị khác. Hắn ngạc nhiên phát hiện, thì ra cuộc sống sinh hoạt thường ngày sẽ thú vị như vậy. Sẽ không có ai để ý hắn từng là thân phận gì, để ý qua tay nhuộm máu tươi hay không, hắn có thể dưới ánh mặt trời tùy ý đi dạo......
Thì ra đúng như A Nhứ nói, ác quỷ như hắn thật sự có thể trở về đến nhân gian. Nhận thức này để lại cho hắn một cái vui mừng cực điểm trong chớp mắt, ôm chặt bao y phục trong ngực dọc theo bờ sông, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi thành.
Mà tại nơi Ôn Khách Hành nhìn không thấy, thuyền ô bồng lại ung dung về tới bên cạnh bờ, Chu Tử Thư lấy dây buộc thuyền nhanh nhanh chóng lên bờ, lập tức đã dịch dung thành một xa phu xanh cao vàng vọt, đuổi đến sau cỗ xe ngựa, dọc theo bước chân Ôn Khách Hành mà đi theo sau.
Ôn Khách Hành rời đi hơn nửa ngày mới tại vùng ngoại ô nhìn thấy một quán trà, bên trong không ít người ngồi. Nhà đò thối nóng nảy cho hắn trong bao quần áo, các loại đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, căn bản không cần phải nữa mua thêm cái gì khác nữa.
Mái tóc dài màu trắng của Ôn Khách Hành cực kỳ dễ thấy, tự nhiên không muốn cùng đám người bên trong ngồi cùng một chỗ, huống hồ y bây giờ còn có chút khí lực, đuổi nhanh hơn một chút, có thể trước lúc mặt trời lặn tới thành trấn tiếp theo.
Hạ quyết tâm, Ôn Khách Hành liền định trực tiếp đi vòng qua, thình lình mấy chữ " Tứ Quý sơn trang, anh hùng đại hội" xông vào lỗ tai y, làm y dừng bước.
Y tìm một góc khuất ngồi xuống, chọn một bình trà, dựng thẳng lỗ tai nghe bàn bên nói chuyện. Một người nói:
"...... Kho vũ khí này vốn là nên để thiên hạ anh hùng cùng sở hữu, các môn các phái ai mà không có vài bí tịch võ công rơi ở trong, dựa vào cái gì Tứ Quý sơn trang đó lại một mình độc chiếm?"
Một người khác nói tiếp:
" Còn có thể dựa vào cái gì, trang chủ của Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư có một sư đệ, nghe nói là nhi tử của thánh thủ Chân Như Ngọc, về sau chính là ác quỷ chi chủ, chìa khoá kho vũ khí ở ngay trên tay hắn! "
" Nghe lúc ấy theo những người chạy trốn lên Tuyết Sơn nói"
Người nọ giảm thấp xuống thanh âm:
" Từng tận mắt nhìn thấy Ôn Khách Hành kia trong lúc nguy cấp xuất ra chìa khóa mở ra kho vũ khí, cứu được Tứ Quý sơn trang trang chủ cùng nhau tiến vào......"
" A a a..! "
Một người lên tiếng kinh hô
" Kể từ đó, kho vũ khí bảo tàng đều không phải là rơi vào tay sư huynh đệ nhà hắn sao? "
Một người hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
" Cái này còn chưa rõ à! Quỷ chủ Ôn Khách Hành cùng Tứ Quý sơn trang trang chủ Chu Tử Thư hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn đem kho vũ khí bảo tàng làm của riêng! "
" Hừ, nào có chuyện tốt như vậy, thiên hạ anh hùng cũng không phải ngồi không, há có thể cho phép bọn chúng làm bậy, cái này nên để chưởng môn phái Hành Sơn làm đầu lĩnh, khai mở võ lâm đại hội, đầu chư vị anh hùng lên Tứ Quý sơn trang đoạt lại thuyết pháp......"
Nghe được đến đây, đã đại khái có thể biết là chuyện gì. Ôn Khách Hành nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng đem sát khí giết chóc khó chịu đè xuống, móc ra bạc vứt lên bàn, bước nhanh ra khỏi quán trà.
Vốn Ôn Khách Hành còn không biết phải đi nơi nào, cái nơi đầy thị phi như Côn Châu lại càng không thể. Vừa lên đường, Ôn Khách Hành đã phát hiện chính mình đã làm một đống chuyện ngu xuẩn—— lần đi Côn Châu đường xá xa xôi, nếu là y thời kỳ toàn thịnh, tự nhiên không nói làm gì, nhưng hôm nay y toàn thân một thành công lực cũng chưa đến, tự bảo vệ mình còn quá sức, không nói đến những cái khác. Ôn Khách Hành nghĩ nghĩ, muốn tìm cho mình một con ngựa.
Nhưng nơi này dã ngoại hoang vu, trước không đến thôn sau không thấy điếm, đi đâu mà tìm đây? Ôn Khách Hành lập tức nhụt chí. Y nhụt chí xong mới cảm thấy trên người từng đợt đau nhức, gân cốt chân tay đều đang hướng hắn kháng nghị. Lập tức bất chấp, tranh thủ thời gian tìm một nơi muốn ngồi xuống, dẫn chút nội lực ít đến đáng thương chậm rãi chữa trị gân mạch.
Nội lực vận chuyển vòng, Ôn Khách Hành chợt cảm thấy trên người thư thản không ít, mở mắt ra ý định tiếp tục chạy đi. Chợt thấy một cỗ xe ngựa ung dung đi qua người y, y vui vẻ, không hề nghĩ ngợi lên tiếng gọi lại người nọ.
Xe ngựa theo tiếng mà ngừng, một gã bệnh quỷ xanh xao vàng vọt mặt theo trước xe thò ra, đối Ôn Khách Hành cười cười, cao thấp không đều, răng vàng rõ làm Ôn Khách Hành giật mình một cái. Như thế nào hắn gần nhất đều gặp phải mấy người " Rất quái dị". Ôn Khách Hành kiên trì đi lên đáp lời:
" Vị đại ca này, có thể cho tại hạ đi nhờ một đoạn đường không? "
Nói xong thuần thục từ trong lòng ngực móc ra một thỏi bạc đưa tới trước mắt người nọ, Chu Tử Thư trong trang phục xa phu mí mắt giật giật.
Cái kẻ đần này đến cùng có biết tiền tài không được để ra ngoài hay không? Ánh mắt nhìn Ôn Khách Hành không tự giác mang theo chút vô cùng đau đớn cùng ý tứ hàm xúc. Ánh mắt Ôn Khách Hành ngưng tụ, cái loại cảm giác kỳ quái không thể nói này xuất hiện rồi.
Ý niệm trong đầu vừa bị khơi ra, lại bị đã cắt đứt. Chu Tử Thư không chút khách khí nhận lấy cái kia thỏi bạc, ý bảo Ôn Khách Hành tranh thủ thời gian lên xe.
" Công tử muốn đi về nơi đâu?
" Ôn Khách Hành đáp:
" Tại hạ muốn đi Côn Châu! "
" Côn Châu? "
Chu Tử Thư lông mày nhíu lại, lão thần khắp nơi bắt đầu câu cá:
" Côn Châu cách nơi này mặt đất đường xá rất là xa xôi ( cố ý nói chậm rì rì!!),huống hồ Côn Châu gần đây, vậy cũng không yên ổn! "
Ôn Khách Hành tâm niệm vừa động, mở miệng hỏi:
" Xin hỏi vị đại ca này, Côn Châu gần đây xảy ra chuyện gì không yên ổn? "
" Ai, còn không phải những mấy tên võ lâm anh hùng, tề tụ Côn Châu mở cái gì chó má anh hùng đại hội, nói muốn tìm Tứ cái gì đó sơn trang đòi hỏi đồ vật, náo loạn Côn Châu đến là lòng người không yên ổn! "
Nói đến kích động, Chu Tử Thư còn có chút tượng mô tượng dạng (*copy coi như được sơ sơ)
" A Phi" một cái cái, sau đó hỏi Ôn Khách Hành:
" Công tử đi Côn Châu cần làm gì vậy? "
" Có việc gấp! "
Ôn Khách Hành cười cười, cũng không muốn nói chuyện nhiều. Chu Tử Thư dùng ánh mắt còn lại lườm y vài lần, thấy y trầm mặc không nói chỉ dựa vào tại thùng xe lên nhắm mắt dưỡng thần, mới giật mình—— Ôn Khách Hành sẽ chỉ khi đối mặt hắn mới có bộ dạng miệng lưỡi trơn tru mà thôi.
Cũng giật mình nhìn y ngày thường thoạt nhìn khéo giao tiếp, đã tính trước, trên thực tế khi đối mặt bình thường trao đổi, kỳ thật rất mờ mịt không liệu trước được.
Cũng đúng, Quỷ cốc nào có cơ hội cùng người tiếp xúc, cho nên Ôn Khách Hành lúc đang cùng hắn dạo phố, mới có thể giống như một hài tử, nhìn cái gì cũng rất mới lạ......
Đầu quả tim của Chu Tử Thư đau xót, không dám nghĩ tiếp nữa. Một đường không nói chuyện.
Ngày xuân khí thay đổi bất thường. Vào ban ngày trời trong nắng ấm, màn đêm buông xuống lại bắt đầu tích tí tách nổi lên mưa nhỏ.
Hai người vận khí coi như không tệ, đi được nửa đường lại nhìn thấy một cái miếu Thành Hoàng đã cũ. Cái miếu Thành Hoàng này có lẽ còn chưa bỏ đi, quét dọn rất sạch sẽ, trước bàn còn có dưa leo cung phụng.
Hai người trở ra tìm chỗ ngồi, Ôn Khách Hành tìm chỗ hẻo lánh tít tận bên trong, Chu Tử Thư thì lại ngồi xuống ngay tại bên ngoài. Nếu như Ôn Khách Hành nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện Chu Tử Thư chọn vị trí rất xảo diệu, đã có thể ngăn ở đầu gió, lại có thể đem hắn hộ ở bên trong. Đáng tiếc Ôn Khách Hành trong lòng có tâm sự, không để ý được việc khác nữa.
Ôn Khách Hành cẩn thận cởi xuống áo choàng ôm vào trong ngực, móc trong bao y phục ra bánh cùng ấm nước, ngồi xuống đất. Bánh bột ngô cùng nước ăn đến ngon lành, giương mắt lại thấy Chu Tử Thư nháy mắt cũng không nháy đang nhìn y.
Ôn Khách Hành cứng đờ, vô ý thức đem một đầu tóc trắng của mình giấu đi, cau mày nhìn chỗ khác. Chu Tử Thư ý thức chính mình không ổn, biết nghe lời mà dời đi ánh mắt, quay người ra cửa.
Một lát sau ôm một đống củi khô trở về, châm lửa đốt giữa hai người. Ánh lửa nhảy động, không gian ấm áp lên. Hai người bị ngọn lửa ấm áp hun, có chút buồn ngủ.
Bên ngoài trời mưa được càng lớn, mơ hồ còn cùng với vài tiếng sấm sét. Chịu đựng được đến nửa đêm, Chu Tử Thư thính tai khẽ động, bỗng nhiên mở mắt ra đưa tay đã dập lửa, nhanh chóng đi đến bên người Ôn Khách Hành, mang theo y giấu sau tượng Bồ Tát.
Ôn Khách Hành bị hắn làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng, rút ra dao găm giống ở trong tay áo muốn đâm lên ngực Chu Tử Thư, ánh mắt lạnh như băng hung ác.
" Đừng sợ, là bên ngoài có người đến! "
Chu Tử Thư ấm giọng trấn an nói. Ôn Khách Hành bán tín bán nghi, động tác vẫn như cũ không thay đổi, đợi đến lúc chính tai y cũng truyền đến đội tiếng đoàn người
Tiếng Xi..Xiiii vang lên, biết rõ đối phương không có lừa gạt hắn mới thu hồi dao găm. Hạ giọng nói
" Thật có lỗi! "
Chu Tử Thư gật gật đầu, ý bảo hắn đừng mở miệng. Cửa gỗ miếu Thành Hoàng " Loảng xoảng". Một tiếng bị phá mở, một người ngã vào, bị nện nền nhà nôn ra một búng máu, theo sau lại là hai trên đại hán cầm đao cưỡng ép một thiếu niên đi vào.
Một đám ăn này giơ cái bó đuốc đứng ở cửa tràn vào. Hai nhóm mặt mũi tràn đầy đề phòng giơ binh khí, bầu không khí giương cung bạt kiếm. Bó đuốc hừng hực thiêu đốt, chiếu cho bên trong sáng ngời, mỗi một khuôn mặt đều có thể thấy rõ ràng.
Ôn Khách Hành lập tức nhận ra, những người vừa tiến vào kia, là những người y nhìn thấy trong quán trà vào ban ngày vào ban ngày. Chẳng qua là không biết y đi rồi xảy ra chuyện gì, lại cùng đám người Cái Bang nổi lên xung đột.
Ôn Khách Hành trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhìn có chút hả hê: hai nhóm người này cũng không phải tốt lành gì, thật đúng là chó cắn chó.
Người Cái Bang đột nhiên tách ra một con đường, một tên ăn mày đi chân trần cần quải trượng đi đến phía trước.
" Hoàng bang chủ, ngươi đây là ý gì? "
Một đại hán nghiến răng nghiến lợi nói. Tên ăn mày Hoàng bằng chủ đi chân trần cười hắc hắc, đáp:
" Hứa đà chủ đừng tức giận, chúng ta Cái Bang cũng không phải là lấy thế đè người, chỉ cần Hứa đà chủ giao tiểu oa nhi trong tay ngươi giao cho chúng ta, mọi chuyện đều dễ nói! "
Hứa đà chủ cười lạnh một tiếng:
" Nực cười, tiểu tử này là huynh đệ chúng ta ba người bắt được, dựa vào mà phải giao cho các ngươi? "
" Hứa đà chủ, ta đây là vì muốn tốt cho các ngươi thôi! Lần đi Côn Châu này đường xá xa xôi, ai biết còn phải trải qua nguy hiểm gì, các ngươi ít người, đừng bảo hộ không được người còn làm chính mình bị thương! Hay là giao cho chúng ta quản hộ đi "
Hai người núp ở phía sau nghe được lời này nhất thời có chút kinh nghi bất định, lúc này thiếu niên bị trói chặt đúng lúc ngẩng đầu lên, đối diện với Bồ Tát hướng về bên này, bị ánh lửa soi rõ, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành vừa thấy, lập tức chỉ cảm thấy như rớt vào hầm băng, sắc mặt đại biến.