Nghe tôi khẳng định nói như thế thì cậu ấy liền bật cười, đây chẳng phải là câu chuyện vui cũng chẳng có gì hài hước để cậu ấy cười cả, tôi quay sang nhìn một phát thì liền hiểu ra vấn đề mà thu lại nụ cười ấy ngay. Cứ tưởng sẽ không gặp lại nhau nũa nhưng định mệnh lại khiến tôi phải gặp chú, phải khiến tôi bế tắc và đau khổ thì mới hài lòng hay sao đấy, khoảng thời gian về nhà cả tôi và cậu ấy không nói chuyện gì với nhau nữa, đến nơi tôi đi thẳng vào phòng mình thay đồ rồi cũng nhanh chóng lên giường nằm, đêm đó lại một đêm dằn vặt tâm trí tôi đến gần sáng mới có thể ngủ được.
Đến khi tôi dậy thì cũng đã là giờ trưa mất rồi, lúc bước ra ngoài tôi chẳng thấy cậu Duy đâu nên mới vào trong nấu buổi trưa. Mãi đến khi gần xong rồi thì cậu ấy mới quay về, vừa thấy cậu tôi liền hỏi:
– Cậu đi đâu sớm thế?
– Có người đến nhà tìm nên tôi ra ngoài một chút.
– Vậy hả? Tôi nấu gần xong rồi, cậu vào rửa tay rồi ăn trưa luôn nhé.
– Ừ.
Nói rồi cậu ấy cũng quay lưng đi lên phòng, tôi nấu vội cho xong rồi cũng mang ra bày đợi cậu ấy xuống cùng ăn, đến khi xuống thì cậu ta lại khó chịu ra mặt với tôi mà nói:
– Chẳng biết tôi thuê cô về đây làm giúp việc hay là cho cô về đây để bao ăn ở nữa?
– Sao ạ?
– Buổi sáng thì cô ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-toi-co-thai-roi/2035647/chuong-12.html