Ngữ điệu trong từng câu nói của cậu ấy khiến tôi đứng hình mất mấy giây, đúng là tôi sợ bị cậu cướp mất việc rồi dở chứng đuổi tôi đi nên tôi mới ra sức như thế. Giờ cậu nói trúng tim đen rồi nên tôi lặng lẽ bước ra phía ngoài ngay, một lúc sau cậu mang thức ăn ra đặt lên bàn nhưng chỉ có duy nhất mỗi chén cơm của cậu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thức ăn, vừa ăn vừa nói:
– Đói thì tự lấy chén mà ăn.
– À, dạ.
Tôi cứ tưởng là cậu ấy tốt với mình nhưng nào ngờ cái tính này vẫn theo cậu từ bên đấy về đến bên này như thế. Tôi nhếch môi một phát rồi cũng đứng dậy vào trong lấy chén để ăn cơm, cậu cho phép tôi ngồi ăn cùng với mình nên tôi cũng chẳng ngại ngùng gì mà từ chối. Đúng thật là thức ăn mẹ cậu ấy nấu ngon thật, vì lúc trưa tôi thấy khó chịu trong người nên ăn ít, giờ khỏe lại ăn thấy ngon ghê, ở chung nhà, ngồi chung bàn, ăn chung bữa cơm nhưng không khí nơi này đúng kiểu tĩnh lặng vì chẳng có ai nói với ai câu gì cả, mọi thứ cứ diễn ra một cách vô vị.
—
Quay đi nghoảnh lại tôi đã ở đây được gần hai tháng rồi, việc đó cũng đồng nghĩa chuyện tôi mang thai cũng gần 3 tháng, với thể trạng nhỏ nhắn nên người ngoài nhìn vào chẳng ai biết là tôi đang mang thai cả, mọi thứ xung quanh tôi vẫn diễn ra như thế. Vú cũng gọi về hỏi thăm tôi, Vú cũng nói cho tôi biết việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-toi-co-thai-roi/2035650/chuong-11.html