Tôi nghe thấy có người gọi tên mình nên liền quay lại nhìn, lúc này tôi mới chợt nhận ra người vừa gọi đó lại chính là bác gái mẹ của cậu Duy, nhìn thấy tôi bà ấy liền mỉm cười nói:
– Đúng là Tường San rồi.
– Bác gái.
– Con làm gì ở đây vậy? Lâu rồi không gặp con, sao không sắp xếp thời gian rảnh về thăm bác và bác trai vậy con.
Tôi nghe bác gái nói như vậy có phần ngạc nhiên vì có lẽ cậu Duy đã không nói với bác về chuyện chúng tôi chỉ là đóng kịch trước mặt mọi người. Nhìn bác ấy tôi có phần e ngại mà nhẹ giọng đáp:
– Cậu Duy vẫn chưa nói gì với bác sao ạ?
– Nói gì cơ? Chẳng phải nó đi nước ngoài từ mấy hôm trước rồi sao San?
– Cậu ấy đi rồi sao ạ?
– Đúng rồi chẳng lẽ nó không nói cho con biết sao?
Tôi suy nghĩ mất mấy giây tôi biết rằng bản thân mình không thể giấu gia đình của cậu ấy được nên cứ nói thẳng ra để mọi người đỡ phải đau lòng về sau:
– Bác gái à Thật ra con và cậu Duy chỉ là người dưng với nhau thôi ạ, vì cậu ấy không muốn bác đau lòng nên mới bảo con về ra mắt với tư cách là người yêu của cậu nhưng thật ra bọn con chẳng có gì với nhau cả.
– Cái gì? Con vừa nói cái gì hả?
– Tất cả những lời con nói đều là sự thật bác ạ, Con xin lỗi vì đã lừa gạt mọi người.
Lời của tôi vừa dứt thì lúc này cánh cửa phòng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-toi-co-thai-roi/2035629/chuong-17.html