🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy tuần trước.

"Ba! Con muốn chuyển qua bệnh viện Hạ An làm việc".

"Phụt" Ba Ôn vừa nghe đã phun hết nước trong miệng ra ngoài, ông không tin hỏi lại một lần nữa: "Con nói gì?

Nói lại ba nghe xem nào?".

"Con nói là con muốn đến bệnh viện Hạ An làm việc".

Cả bàn ăn đều sửng sờ bất động nhìn Ôn Nhất, tiếng rơi thìa đũa liên tục vang lên. Mẹ Ôn ngồi bên cạnh Ôn Nhất là người đầu tiên phản ứng đưa tay sờ trán hắn ta rồi nói: "Không sốt mà, hay con uống lộn thuốc? Con té đập đầu ở đâu hả?".

"Con nghĩ là anh ấy thích chơi trai trẻ quá nên bị người ta đánh đến chấn thương ở trong đầu rồi, phải phẫu thuật não anh ấy thôi".

"Mấy đứa lén đổi cháu trai của ta rồi đúng không?".

Ôn Nhất bất mãn đến đỉnh điểm đập bàn dõng dạc tuyên bố: "Con quyết định rồi, chắc chắn, quân tử nhất ngôn, con muốn đến bệnh viện Hạ An làm việc".

Người nhà Ôn Nhất nhìn anh qua đôi mắt trợn to rồi sau đó tụm lại với nhau xì xào cái gì đó.

"Anh ấy nặng lắm rồi, phải đưa đi càng sớm càng tốt thôi".

"Ta cũng nghĩ vậy, đây không phải cháu trai của ta".

Cuối cùng cả nhà họ Ôn phải tổ chức cuộc họp gia đình chuẩn đoán xem Ôn Nhất có bị bệnh về não hay chấn thương nào về não không, sau khi chắc chắn là không có mới tin lời nói của Ôn Nhất là thật.

Ôn Nhất nổi danh là công tử được nuông chiều số một của nhà họ Ôn vì là cháu trai duy nhất, hắn ta ăn chơi đến nhà họ Ôn xém phá sản vẫn không biết sợ, hắn ta đặc biệt thích chơi đùa xác thịt với mấy tiểu thịt tươi, may là đàn ông con trai thì không để lại hậu quả được, nếu không bây giờ nhà họ Ôn đã con đàn cháu đống nuôi không xuể.

Hễ nhắc đến chuyện công việc với hắn thì hắn lại tổn hại đến họ Ôn đến mấy triệu. Dần dà ai cũng sợ nên không bao giờ dám nhắc đến trước mặt hắn nữa.

Để ép được Ôn Nhất học ngành y và vứt được hắn vào bệnh viện tư nhân Thành Dương làm việc thì nhà họ Ôn phải ghi lại sử sách nghìn trang truyền cho con cháu đời sau.



Để mà hắn tự mở miệng nói chuyện công việc như vậy thật sự chấn động địa cầu, tận thế sắp đến rồi, con người sắp diệt vong rồi.

May mắn nhà họ Ôn có truyền thống làm bác sĩ mấy đời nên mới tạo dựng được sự uy tín mà vứt Ôn Nhất vào đó, người trong giới hay ngoài nghe đến tên Ôn Nhất đều sợ chạy mất dép.

Mà mục đích của hắn cũng có phải trong sáng gì đâu, chỉ là hắn ưng Cao Sở Tiêu rồi, hắn muốn chinh phục Cao Sở Tiêu. Với tính tình của hắn ca nào khó hắn lại càng thích giải quyết nhưng là với chuyện tình ái còn bệnh nhân thì chịu, hắn không biết.

Cao Sở Tiêu dùng gương mặt không mấy thiện lành chất vất Ôn Nhất: "Anh dạy con bé gọi anh là bác sĩ tiểu Ôn à?".

Ôn Nhất mấp máy môi định nói thì Cao Uyển đã lên tiếng trước: "Là Uyển Uyển tự gọi, cậu đừng mắng bác sĩ tiểu Ôn".

Nét mặt Ôn Nhất hiện rõ sự đắc ý, cuối cùng hắn ta cũng dụ dỗ thành công con bé này, còn một bước nữa là dạy nó gọi hắn ta là cậu thôi.

Cao Sở Tiêu búng nhẹ mũi Cao Uyển: "Con đó, bây giờ cũng đứng về phe hắn ta bắt nạt cậu à".

Cậu trai lườm Ôn Nhất: "Còn anh đó đừng có đắc ý, đợi Uyển Uyển xuất viện rồi xem anh làm phiền tôi bằng cách nào".

Buổi trưa, Cao Tĩnh tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa mà chạy vào xem Cao Uyển, gương mặt cô gái trẻ lấm lem, bộ quần áo công nhân cũng dính đầy cát bụi, cô ấy chỉ dám đứng nhìn con gái mình từ cửa số bên ngoài sợ mình bẩn sẽ ảnh hưởng đến con gái.

Người qua kẻ lại, chỉ chỉ trỏ trỏ cười cợt nhưng Cao Tĩnh không quan tâm chỉ cần cô ấy được nhìn thấy con gái mình bình an là đủ rồi.

Trùng hợp cảnh này rơi vào mắt Ôn Nhất, hắn ta bỏ tay vào túi blouse trắng định tiến lên thì thấy người phụ nữ gấp gáp rời đi. Bên trong cửa đẩy ra, Cao Sở Tiêu cầm bình hoa đã khô héo định đem đi bỏ thì gặp Ôn Nhất đang đứng nhìn mình. Cậu không quan tâm đến hắn ta, lướt qua như người vô hình, đột nhiên cổ tay bị một lực nắm chặt làm Cao Sở Tiêu bắt buộc phải đứng lại.

"Buông!" Cao Sở Tiêu trầm giọng nói.

Ôn Nhất không nói lời nào giựt lấy bình hoa trong tay Cao Sở Tiêu quăng vào sọt rác, bóp cằm cậu đối diện với mình. Đôi môi mỏng áp lên đẩy Cao Sở Tiêu vào tường, bắt đầu mút, cảm giác tê tê ngứa ngứa truyền đến làm đại não Cao Sở Tiêu đóng băng trong giây lát đến khi kịp phản ứng thì lưng đã đập vào bức lưng lạnh băng phía sau đau điếng.

Cao Sở Tiêu điên cuồng đẩy Ôn Nhất ra, cậu muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng: "ưm...ưm..."

Qua tai Ôn Nhất lại trở thành rất quyến rũ, hắn ta lại càng hôn sau hơn, bắt đầu dùng đầu lưỡi muốn tách hàm răng của Cao Sở Tiêu ra.

Cao Sở Tiêu nhất thời không thở được, phản kháng không lại người đàn ông to cao như Ôn Nhất dứt khoát cắn lên môi hắn ta, đến khi mùi máu tanh xộc vào mũi hắn mới chịu buông ta.



"Bốp" Cao Sở Tiêu thẳng tay tát Ôn Nhất làm một bên má hắn ta hằn ra năm dấu tay rồi quay lưng chạy đi.

Ôn Nhất đứng tại chỗ dùng ngón tay quẹt môi rồi lại dùng đầu lưỡi chạm vào má trong: "Hay lắm cậu là người đầu tiên dám giơ nanh múa vuốt với ông đây".

"Chờ đi xem sau này tôi hành hạ cậu thế nào".

Trong nhà vệ sinh Cao Sở Tiêu liên tục hất nước lạnh lên mặt giữa trời mùa đông, làm thế nào cũng không giảm được nhiệt độ nóng ran trên mặt cậu. Cao Sở Tiêu mở vòi nước liên tục chà môi mình đến mức bật máu vẫn không chịu dừng lại.

Cậu không nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị đàn ông cưỡng hôn.

Đến tận bây giờ Cao Sở Tiêu vẫn đang nghi ngờ bản thân mình thật sự thích đàn ông hay phụ nữ, hay là cậu thích cả hai.

Buổi chiều hoàng hôn nắng vàng, Cao Sở Tiêu ôm Uyển Uyển trong tay xuống dưới lầu bệnh viện đi hóng gió thì bắt gặp An Quân Thụy đi dạo cùng với Hạ Nghiên Dương.

Nói ra thì đến tận bây giờ cậu vẫn chưa có lời cảm ơn nào đàng hoàng dành cho An Quân Thụy, nếu không nhờ anh ta không biết cháu gái cậu có sống đến giờ này không.

Cao Sở Tiêu thì thầm cái gì đó vào tai Cao Uyển, cô bé cười tươi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người đi tới trước mặt An Quân Thụy, anh ta vừa nhìn thấy đã nhận ra cô bé ở phòng 1006, từ ngày đầu tiên đến bây giờ đúng là có nhiều thay đổi.

"Uyển Uyển cảm ơn bác sĩ An rất nhiều ạ!".

Con bé nhiều lần tiên lượng xấu vậy mà có thể hồng hào trắng trẻo cười nói vui vẻ thế này đúng là anh đã không uổng công An Quân Thụy chăm sóc đặc biệt.

"Uyển Uyển muốn bác sĩ làm con nuôi".

Câu nói ngây ngô của Cao Uyển làm An Quân Thụy và Hạ Nghiên Dương bật cười, Cao Sở Tiêu ngại ngùng nói nhỏ vào tai con bé: "Là Uyển Uyển muốn làm con nuôi bác sĩ mới đúng".

An Quân Thụy xoa đầu Cao Uyển: "Tôi có một cậu con trai nhưng nó nghịch lắm, từ lâu muốn có một đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện thế này".

Hạ Nghiên Dương nghe chồng mình nói vậy thì đầu hơi cúi, nét mặt cũng trầm buồn đi hẳn, là cô ấy đang tự trách vì mình không thể sinh tiếp cho An Quân Thụy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.