"Rầm" cánh cửa đập mạnh vào thân xe, Bách Họa Niên một thân tràn đầy nộ khí dừng trước cổng biệt thự của An Linh, hôm nay anh một chiếc áo sơ mi đen bên trong, bên ngoài là một chiếc áo bành tô xám dài, bên dưới là một chiếc quần tây đen.
Lúc nãy An Quân Thụy không biết có việc bận thật sự hay là tức giận An Linh mà kéo cả Hạ Nghiên Dương rời đi.
An Linh lăn lộn trên giường mãi vẫn không ngủ được, cô xốc chăn ngồi dậy mang đôi dép lông hình thỏ vào nhà vệ sinh ngồi trong đó thơ thẩn mấy phút, ánh mắt An Linh nhìn vào khoảng không, trong đầu hoàn toàn trống rỗng đến khi bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại cô mới hoàn hồn vội vàng rửa mặt, rửa tay chạy ra ngoài.
Chiếc điện thoại nằm úp trên giường, An Linh cầm lên thì thấy một dãy số lạ, ngừng một chút rồi mới nhấc máy.
"Alo?".
"Em mau lăn xuống đây cho tôi!" Giọng điệu người đàn ông có vẻ hơi bực mình nhưng thật ra trong đó không có sự tức giận thật sự, là anh đang cố tỏ ra thôi.
Từ khoảng khắc chất giọng ngọt ngào của An Linh cất lên đột nhiên bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu bực mình trong lòng anh đều tan biến không dấu vết.
An Linh không tin vào tai mình, cô lấy điện thoại ra khỏi nhìn chằm chằm vào màn hình chắc chắn không phải là số của Bách Họa Niên, ma xui quỷ khiến An Linh không nói câu nào đã nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô vội vàng kiểm tra, đúng thật là cô vẫn chưa bỏ chặn anh mà, vẫn còn nằm nguyên trong danh sách đen.
Chạy ra ban công nhìn xuống đất, đập vào mắt An Linh là chiếc Porsche quen thuộc đang đậu trước cổng nhà mình, người đàn ông đang dựa vào thân xe tay kẹp điếu thuốc, nhướng mày nhìn thẳng vào mắt làm An Linh chột dạ.
An Linh đóng cửa ban công kéo rèm lại, tự huyền hoặc bản thân.
Là ảo ảnh thôi, là ảo ảnh thôi, là ảo ảnh thôi. Có khi nào cô bị bệnh nên đầu óc sinh ra ảo giác không?
Một lần nữa An Linh chầm chậm nhìn qua khe rèm cửa, người đàn ông và chiếc xe vẫn còn ở dưới nhà.
Con bé này vậy mà dám cúp ngang điện thoại của anh.
Bách Họa Niên vứt điện thoại cho Trần Nam: "Trả cậu".
Cậu trai trẻ quá quen thuộc với chuyện này, một tay an toàn bắt được chiếc điện thoại đút vào túi áo. Trần Nam theo anh bao lâu rồi đây là đầu tiên cậu ta chứng kiến Bách Họa Niên hạ mình đi dỗ dành một ai đó chứng tỏ địa vị của An Linh trong lòng anh không hề nhỏ.
Trần Nam biết một khi anh đã muốn điều gì đó sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt trong đó có cả phụ nữ, sẽ chẳng có cô gái nào khiến anh vứt bỏ sự kiêu ngạo ngút trời của mình ngoài An Linh. Được anh đối xử bằng phương thức nhẹ nhàng như vầy cũng chỉ một mình An Linh.
"Bách tổng anh còn cần gì nữa không?".
Người đàn ông nhả một ngụm khói, hướng mắt sang căn biệt thự cách nhà An Linh không xa: "Tạm thời không cần".
"Tôi cho phép cậu nghỉ mấy ngày, đi tìm em trai, em dâu của cậu đi. Dù sao người phụ nữ đó đang mang thai lại còn là bạn thân của Linh Linh nhà tôi, tâm trạng cô ta không tốt lại tìm Linh Linh nhà tôi than vãn, phiền!".
Nhìn ra sự lưỡng lự của Trần Nam, Bách Họa Niên lại nói tiếp: "Nghỉ phép có lương" Vừa dứt lời anh đã thấy Trần Nam gập người thật sâu, lớn tiếng nói một cậu cảm ơn ông chủ rồi gương mặt rạng rỡ cong chân chạy đi.
"Ảo giác" dưới nhà chờ mãi vẫn không thấy người đâu, chờ đến sắp mất kiên nhẫn thì cô gái mặc nguyên bộ đồ ngủ dài tay màu vàng mỏng manh giữa thời tiết mùa đông, áo khoác ngoài cũng không mặc, chân mang đôi dép lông hình thỏ màu trắng, trên tay cầm theo chiếc túi giấy đỏ quen thuộc. Bách Họa Niên bất giác cau mày lại lập tức vứt điếu thuốc dẫm dưới chân.
Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy đã tưởng anh tức giận vì mình để anh chờ lâu, lập tức quay lưng muốn chạy trốn nhưng người đàn ông đã nhanh chân, nhanh tay tóm lấy gáy. An Linh nhìn mặt anh cười hì hì: "'Chú khỏe không?".
Bách Họa Niên buông An Linh ra vào thẳng vấn đề chính: "Em chặn tôi?".
"Nói đi, tại sao lại tránh tôi?".
An Linh rũ mắt trong như con mèo ướt, cô không muốn giải thích, dơ tay đưa túi giấy cho Bách Họa Niên: "Trả chú"
"Còn tiền của Uyển Uyến cháu sẽ thanh toán sau".
"Lý do?" Bách Họa Niên đút tay vào túi quần không cầm lấy chiếc túi giấy, gương mặt bình ổn nói.
Tay dơ trên không mãi rất mỏi mà anh không cầm lấy, An Linh đành bỏ xuống chậm rãi lùi ra sau một bước giữ khoảng cách với Bách Họa Niên.
"À cũng đúng...đã sử dụng qua rồi thì lấy làm gì..."
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!".
Hôm ở bệnh viện mặc dù anh và An Linh không thân thiết đến mức cô sẽ lao vào lòng để anh ôm ấp hoặc là nói mấy lời yêu thương đại loại vậy nhưng lúc nào trong ánh mắt cô dành cho anh sẽ có một ngôi sao nhỏ lấp lánh mà chỉ mình anh mới nhận ra.
Bây giờ trong mắt An Linh chỉ có một mực xa cách.
Một cơn gió lạnh buốt da buốt thịt thổi qua, An Linh đã cố gắng gồng lên để tỏ ra mình không yếu đuối trước mặt anh nhưng thật sự quá lạnh cô vẫn bất giác xoa xoa cánh tay.
Người đàn ông từ trên đỉnh đầu cô nhìn xuống, cuối cùng cũng thỏa hiệp, anh thừa nhận mình không địch lại con mèo nhỏ này: "Được, em muốn chặn, muốn làm gì cũng được nhưng mặc áo vào đi đã, đừng để bệnh cảm tái phát" Vừa nói anh vừa muốn cởi áo của mình ra thì bị An Linh dùng tay ngăn lại, cô nhẹ giọng nói: "Chú đừng cởi, cháu sẽ vào nhà ngay thôi".
Thái độ kiên quyết của An Linh cũng không làm Bách Họa Niên lay chuyển, anh vẫn cởi áo choàng lên người cô, chiếc áo của anh vừa to vừa rộng đến nổi chạm dưới nền đất.
Nhìn An Linh bây giờ thật giống trẻ con lén lút ăn trộm đồ của người lớn để mặc. Bách Họa Niên mỉm cười thẳng thừng nói hai chữ: "Đáng yêu".
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt anh lại không nghĩ vậy, khi An Linh ngước mặt lên đáy mắt đã phiếm hồng, đột nhiên cô như vậy cũng làm Bách Họa Niên luống cuống tay chân.
"Mắt đỏ rồi, em mau mau vào nhà đi, tôi không nói nữa".
Bên trong lớp áo An Linh đã siết chặt dây của chiếc túi đến nổi móng đã bấm vào da thịt đau nhức, cô cắn răng hỏi anh một câu: "Bách Họa Niên chú xem cháu là gì?".
Có rất nhiều đáp án trong đầu người đàn ông, là bạn gái, là vợ, là người anh yêu, là người anh muốn chăm sóc cả đời, là người anh đã yêu từ lần đầu tiên gặp, là tất cả của anh nhưng đương nhiên anh không thể nói với An Linh được, nếu anh nói ra cô sẽ cho anh vô liềm sỉ hay người thế nào.
Suy nghĩ miên man một lúc Bách Họa Niên mới khó khăn nói hai chữ: "Em gái".
Chỉ hai chữ, chỉ hai chữ thôi làm phòng tuyển cuối cùng trong lòng An Linh sụp đồ vỡ vụn tan nát, nước mắt cô rơi lả chả trên má. Ngày hôm đó là chính mắt cô chứng kiến cũng không đau đớn bằng từ chính miệng anh xác nhận.
Cô chỉ là em gái, không hơn không kém, cô có tư cách gì mà đau buồn, có tư cách gì mà đứng đây khóc lóc mất mặt, có tư cách gì mà mặc khoác trên người chiếc áo của anh, có thì có tư cách gì....
An Linh dứt khoát cởi áo bành tô của anh ra, dứt khoát nhét chiếc túi giấy đỏ vào lòng anh: "Chú đã có đáp án rồi đó".
Nói rồi An Linh một mạch chạy thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại, tựa người vào cánh cửa lạnh lẽo từ từ trượt xuống ôm gối nấc lên một tiếng òa khóc thê lương.
Chiếc túi đỏ rớt dưới đất, hai chiếc khăn màu vàng và mấy chiếc vớ nằm trên nền tuyết trắng. Bách Họa Niên sững sờ không hiểu chuyện gì, là do anh đã làm gì sai đúng không?
Tại sao nhìn cô khóc anh có cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt lại không thở nổi, tại sao vậy?
An Linh vùi mặt vào gối khóc nức nở mặc cho tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài cũng không phản ứng.
Yêu đơn phương là vậy, bạn chỉ dám nhìn người ấy từ xa, không có dũng khí, không có can đảm để bước đến gần người ấy, rồi đến một ngày bạn gom đủ dũng khí, đủ can đảm để bước gần người ấy hơn thì lại phát hiện bản thân đã chậm một bước.
Trong phòng bệnh 1006 vang lên tiếng cười khúc khích của trẻ con, Cao Sở Tiêu vừa ra ngoài mua cháo trở về thì nghe được, cậu nhìn qua cửa sổ nhỏ ngoài phòng bệnh thì thấy Ôn Nhất đang chơi đùa cùng cô bé.
Cậu thở dài một cái, không biết tên bác sĩ này rãnh rỗi không có việc gì làm hay đặc biệt chiếu cố cho Cao Uyển nhà cậu mà suốt ngày chỉ thấy quanh đi quẩn lại bên con bé. Mà thôi không cần nghĩ đâu tên này chắc chắn là rãnh rỗi không có việc gì làm.
Từ lúc chuyển sang bệnh viện này ngày thứ hai tên bác sĩ Ôn Nhất đã xuất hiện, còn nói cái gì mà đã gặp nhau từ trước ở bệnh viện Thành Dương, ở đây lại gặp thật có duyên, còn muốn làm quen với Cao Sở Tiêu. Ban đầu Cao Sở Tiêu còn thấy bác sĩ ở đây thật thân thiện, cậu còn nhiệt tình đáp lại anh ta, còn chuyện ở bệnh viện cũ phải thật lâu sau cậu mới nhớ vì hôm đó cảm xúc cậu đang không ổn chỉ một mực quan tâm đến Cao Tĩnh.
Dần dà tần suất xuất hiện của tên bác sĩ Ôn Nhất ngày càng nhiều khiến Cao Sở Tiêu thấy phiền, hắn ta có phải ở đây để quan tâm tình trạng của Cao Uyển đâu mà toàn nói những câu đưa đẩy, tán tỉnh cậu không kiêng dè trẻ em người già gì cả.
Cuối cùng Cao Sở Tiêu không nhịn được lên tiếng đuổi người nhưng hắn ta vẫn mặt dày, đeo bám cậu không được thì chuyển sang dụ dỗ Cao Uyển.
Tình trạng của Cao Uyển được An Quân Thụy theo dõi sát sao kèm theo phát đồ điều trị tốt nên cơ thể của con bé ngày càng phát triển theo chiều hướng khỏe lên. Cao Sở Tiêu cũng ngại làm phiền anh ta nếu không đã đi tố cáo cái tên bác sĩ Ôn Nhất ăn không ngồi rồi kia rồi.
Cao Sở Tiêu đẩy cửa đi vào, đẩy Ôn Nhất qua một bên, đặt hộp cháo lên tủ đầu giường, kéo ghế ngồi cạnh Cao Uyển: "Uyển Uyễn đói bụng rồi đúng không? Cậu cho con ăn cháo nhé".
Cô bé cười tươi lắc đầu nói ngọng nghịu: "Uyển Uyển không đói, là bác sĩ tiểu Ôn đã đút cho cho Uyển Uyển ăn".
Bác sĩ tiểu Ôn?
Cô bé lại vui vẻ nói tiếp: "Bác sĩ tiểu Ôn nấu cháo ngon lắm, Uyển Uyển rất thích, cậu cũng ăn thử đi" Cô bé chỉ tay vào hộp giữ nhiệt trên bàn trà.
Cao Sở Tiêu nở nụ cười đầy sát khí liếc xéo Ôn Nhất: "Bác sĩ tiểu Ôn rãnh quá nhỉ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]