🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ông cụ Bách xòe tay: "Vậy trả tờ giấy kia lại đây".

Bách Họa Niên cầm điện thoại nghiêng đầu đáp lời: "Để làm gì ạ?".

Ông cụ Bách thản nhiên: "Để ta xé, trả danh phận cho con gái nhà người ta".

Bách Họa Niên: "..."

Tin tức Bách Nguyệt Khuynh quay trở về không mấy người biết tới, đột nhiên hôm nay hai chị em Bách Dư và

Bách Tứ Kỳ đến nói muốn gặp.

Vì Bách Vĩ Họa là con trai cả lại có năng lực nên sở dĩ được ông cụ Bách tin tưởng giao cho nhiều sản nghiệp quan trọng, không phải các anh em còn lại không được chia sẻ nhưng ông cụ Bách vẫn là tín nhiệm ba của Bách Họa Niên hơn.

Từ nhỏ Bách Họa Niên đã nhận thức được rằng cô chú không thích gia đình mình, trước mặt ông nội thì luôn tỏ ra vui vẻ, nịnh bợ nhưng sau lưng thì âm thầm oán trách ông thiên vị, không công bằng, là cái kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Đâu ai biết ông cụ Bách làm vậy đều là có lý do, có lý lẽ của riêng mình, ông chẳng thiên vị hay xem trọng ai hơn ai cả, ông chỉ tin vào con mắt nhìn người của mình và dựa vào tính cách từng đứa con ông nuôi từ nhỏ đến lớn.

Trẻ con là trang giấy trắng, mặc cho người lớn tô vẽ, chuyện của đời trước đáng lẽ không nên liên quan đến đời sau nhưng những anh chị em họ của Bách Họa Niên đều bị ba mẹ mình tiêm nhiễm vào đầu những điều không tốt về gia đình anh, cấm không cho chơi cùng.

Bách Nguyệt Kiều và Bách Nguyệt Khuynh là hai cháu gái nhỏ tuổi nhất của Bách gia khi đó, điều đó lại vô tình biến hai đứa bé mới mấy tuổi trở thành nạn nhân của những trò bắt nạt quái gở nhất.

Riêng chỉ có ngoại lệ là hai chị em Bách Dư và Bách Tứ Kỳ mang tâm trong sáng, thành thật không bị toan tính của người lớn vấy bẩn. Lúc Bách Họa Niên không có ở đó thì hai người luôn đứng ra bảo vệ hai đứa bé, dẫn đi gặp ông nội đòi công bằng.

Sau nhiều lần như vậy, hai người đã thành công gỡ bỏ được một phần khúc mắc của Bách Họa Niên về anh em họ của mình, cộng thêm một phần thiện cảm trong mắt anh.

Trên sofa lớn, bên phải Bách Nguyệt Khuynh là Bách Dư, bên trái là Bách Tứ Kỳ. Hai người liên tục đặt những câu hỏi về những chuyện khi bé, Bách Nguyệt Khuynh mất trí nhớ nên tất nhiên không biết gì, chỉ gật gật đầu cho qua, lúc nào khó quá thì nhìn qua Bách Họa Niên cầu cứu.

Hai người không ngốc nên tất nhiên nhận được sự khác lạ từ trong Bách Nguyệt Khuynh. Sắc mặt Bách Dư từ hứng khởi ban đầu đã chuyển sang lo lắng quay qua nhìn Bách Họa Niên: "Em ấy đây là..."

"Mất trí nhớ" Bách Họa Niên buông ra một câu nhẹ như mây làm hai người ngồi trên sofa suýt nữa nhảy dựng lên.

Lần đầu gặp lại sau 16 năm thất lạc, nhìn thấy trên mặt Bách Nguyệt Khuynh có một vết sẹo dài đã khiến người ta đau lòng biết mấy, bây giờ lại còn nghe thêm Bách Nguyệt Khuynh bị mất trí nhớ.

"Ông nội đã biết chưa?"

"Biết sớm hơn cả hai đứa"

"Vậy có cách nào hồi phục được không anh?" Bách Tứ Kỳ trầm giọng hỏi.

Vừa hay Bách Họa Niên định nhờ, nó lại lên tiếng trước, người đàn ông tay cầm điện thoại kể lại đại khái tình hình của Bách Nguyệt Khuynh nhờ hai người dắt cô ấy đi nhiều nơi quen thuộc xem có gợi nhớ được chút ký ức nào không.

Ngón tay Bách Họa Niên lướt trên màn hình điện thoại, nhớ đến lời ông nội, anh liền vào đoạn chat của anh với

An Linh, soạn một tin gửi đi sau đó xung quanh Bách Họa Niên đột nhiên tỏa ra khí tức lạnh người.



Một nam một nữ đều đang tập trung vào Bách Nguyệt Khuynh không để ý trên trán Bách Họa Niên đã phủ một tầng mây đen. Giọng điệu anh vẫn bình tĩnh khiến không ai nhận ra tâm trạng khác thường từ anh, Bách Họa Niên lại tiếp tục nói về việc qua Tết Nguyên đán sẽ đưa Bách Nguyệt Khuynh đi phẫu thuật thẩm mỹ loại bỏ vết sẹo trên mặt và tiệc chào mừng tiểu thư Bách gia thất lạc trở về.

Tiệc chào mừng là quan trọng nhất vì hôm trước Bách Nguyệt Khuynh ra ngoài mua ít đồ lại gặp bọn côn đồ, may mắn có Bách Họa Niên đứng ra giải quyết bọn họ, sau đó anh mới biết món nợ từ trên trời rơi xuống mà Bách Nguyệt Khuynh phải gánh là của cha mẹ nuôi đã nhận nuôi cô ấy năm 9 tuổi. Anh lập tức dằn mặt những người có ý định nhắm vào em gái mình để họ biết cô ấy có Bách gia chống lưng và đương nhiên đó không phải nghĩa vụ của Bách Nguyệt Khuynh nên anh nhất quyết không trả một đồng nào hết mặc dù anh thừa sức cho họ gấp mười số đó.

Ông cụ Bách lúc nãy đến giờ tiêm thuốc nên phải trở về phòng, bây giờ ông nghe ồn ào ở dưới phòng khách nên lập tức muốn xuống xem.

Lúc ông cụ Bách xuống đến nơi chỉ còn Bách Dư và Bách Tứ Kỳ ngồi nói chuyện với Bách Nguyệt Khuynh, ông đẩy xe lăn qua gần họ, hai người nhìn thấy lập tức lên tiếng.

"Ông nội sao không ở trên phòng nghỉ ngơi ạ?" Bách Dư đứng dậy kéo chiếc chăn trên chân ông lên cao hơn, bàn tay già nua của ông cụ Bách vỗ vỗ lên mu bàn tay Bách Dư.

Bách Tứ Kỳ cười nhe răng lên tiếng rõ to: "Con chào ông ạ!"

Ông cụ Bách cười hiền hậu, tâm trạng cũng tốt lên vài phần: "Ông chưa bị lảng tai".

"Hai đứa đến lúc nào? Còn thằng nhóc kia đi đâu rồi?"

"Thằng nhóc kia...à ông nói anh Họa Niên ạ? Lúc nãy anh ấy ngồi đây nói chuyện với chúng con, sau đó xem điện thoại xong gương mặt có vẻ là có việc khá quan trọng rồi anh ấy cầm áo gấp gáp đi rồi".

"À nó đi tìm cháu dâu về cho ông ấy mà".

Ba người ngồi trên sofa: "..."

Chiếc Porsche phóng với tốc độ kinh hồn trên đường lớn, màn hình điện thoại vứt bên ghế phụ vẫn sáng lên, trên đó hiện rõ hai tin nhắn Bách Họa Niên gửi cho An Linh, mỗi tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.

Trán Bách Họa Niên nổi đầy gân xanh, trước mặt có hai chiếc xe tải chắn đường, anh tức giận đập một cái thật mạnh vào vô lăng.

Vì ai mà khiến một người trong mọi trường hợp vẫn có thể giữ trạng thái bình tâm như nước như anh ngay bây giờ mất hết lí trí.

An Linh ngồi trên bàn ăn đối diện với An Quân Thụy, nét mặt đã bớt xanh xao vài phần, cô húp từng ngụm cháo trắng khó khăn nuốt xuống, cổ họng nóng rát như thiêu đốt.

Từ trong bếp Hạ Nghiên Dương lại bưng thêm ra vài dĩa thức ăn đầy màu sắc, mùi thơm nức nhưng hôm nay lại không kích thích được sự thèm ăn của An Linh. Cô gái ngồi xuống bàn cạnh An Quân Thụy, dùng đũa gắp vài miếng thức ăn cho An Linh: "Em đừng ăn mỗi cháo trắng không, ăn thêm đồ ăn đi".

"Em mà cứ thế này, đến tai mẹ thể nào cái quán cà phê nhỏ xíu của em cũng bị san bằng, đừng nói đến việc em có thể đặt nửa bước chân sang Anh để tiếp tục học cũng là chuyện khó..." An Quân Thụy vừa nhai miếng thịt vừa luyên thuyên đến khi dưới chân truyền đến một cơn đau nhói là do Hạ Nghiên Dương đạp mới im lặng.

Tâm trạng An Linh hôm nay cực kỳ tệ, cô cố gắng húp thêm vài miếng, cuối cùng không ăn nổi nữa, cái gì cũng nhạt như nước ốc. An Linh đặt muỗng xuống bàn nói "em no rồi" sau đó quay lưng thất thểu đi lên lầu.

Nằm trên chiếc giường lớn một mình, An Linh lăn qua lăn lại, cố gắng thế nào vẫn không ngủ được. Khi nhắm lại trong đầu chỉ hiện lên ánh mắt dịu dàng của Bách Họa Niên dành cho cô gái khác, trái tim như bị nghìn vết dao cứa rồi người ta nhẫn tâm rắc thêm muối vào.

Nhưng cô có cái tư cách gì để mà đau lòng, chỉ vì một lần gặp gỡ, cô đã mang theo bóng hình điển trai ấy yêu đơn phương suốt sáu năm, biết là không có kết quả nhưng vẫn cứ kiên quyết, bướng bỉnh với một người mình chỉ mới gặp mấy tiếng.

Cô và anh cách nhau mười mấy tuổi, anh đã là người trưởng thành, có công việc ổn định, đẹp trai, nhiều tiền, anh có tất cả mọi thứ, thứ anh còn thiếu bây giờ là một cô vợ và một mái ấm nhỏ. Còn cô chỉ là một con nhóc mới lớn, còn chưa tốt nghiệp ra trường, công việc chỉ là tạm bợ, sức khỏe lại không tốt bệnh tật liên miên.

Khi yêu một ai đó thật lòng con người sẽ luôn hạ thấp bản thân, cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm thấy mình không xứng với đối phương nhưng những điều cô nghĩ không có điều nào là không đúng cả.

Số phận đã định sẵn hai người không có kết quả



Chóp mũi An Linh chua xót, rốt cuộc vẫn nên buông tay rồi, một mình cô biết, trời biết, đất biết là được rồi, cô nguyện ở phía sau chúc phúc cho anh.

Lúc nãy An Linh đã xóa liên lạc với Bách Họa Niên còn cho anh vào danh sách đen, triệt để cắt đứt không muốn có sự hiểu lầm nào ở đây với bạn gái của anh.

An Linh nhắm mắt lại, một lần nữa cố gắng không nghĩ đến những chuyện vừa rồi nhưng cô vẫn không ngủ được đành ngồi dậy kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc an thần, tầm mắt lại vô tình rơi vào một góc phòng.

Trên chiếc ghế lười cạnh cửa sổ, chiếc khăn choàng màu vàng Bách Họa Niên tặng được xếp ngay ngắn trên đó,

An Linh lại nhìn lại chân mình đang mang đôi tất mà anh tặng, cô dứt khoát gỡ ra định ném nhưng nghĩ gì đó lại mang vào.

Trời thì lạnh, bản thân mới quan trọng, tức giận để sau.

Mở nắp hộp thuốc, An Linh lấy ra một viên vừa định bỏ vào miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Anh vào được không?".

An Linh hốt hoảng kéo tủ đầu giường nhét hộp thuốc vào lại vị trí cũ, không chú ý làm rớt một viên.

Bên ngoài lại vang lên giọng nói của An Quân Thụy: "Em ngủ rồi à?".

An Linh lập tức đáp lời: "Em chưa ngủ, anh vào đi!".

"Cạch" cửa được mở ra, trên tay An Quân Thụy cầm theo một ly sữa nóng, ngồi xuống mép giường đưa cho An Linh: "Là chị dâu sợ em đói".

"Em biết mà, anh nào biết chu đáo như vậy".

Ánh mắt An Quân Thụy rơi vào đúng viên thuốc màu trắng đang nằm dưới sàn, cầm lên ngửi một chút lập tức đen mặt liếc An Linh một cái.

Cô gái nhỏ chột dạ quay chỗ khác tiếp tục uống sữa.

Đúng như suy đoán, An Quân Thụy kéo tủ đầu giường ra trong đó có một hộp thuốc an thần đã sử dụng, lập tức trầm trọng hỏi An Linh: "Dùng từ bao giờ? Đã uống mấy viên? Nói mau!".

An Linh đặt ly sữa qua một bên, kéo chăn lên cao chỉ chừa đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn An Quân Thụy.

"Đừng dùng chiêu đó với anh, nói mau! Nếu không anh đi nói với mẹ..." An Quân Thụy toan đứng dậy liền bị An Linh kéo lại: "Em nói! Anh đừng nói với mẹ mà".

An Linh dè dặt dơ hai ngón tay lên.

"Là hai viên?"

"Không phải"

"Hai ngày?".

"Là hai hộp".

An Quân Thụy chính thức tức giận, tịch thu hộp thuốc, đi một mạch xuống lầu không nói với An Linh câu nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.