An Linh mấp máy môi định nói không phải thì một giọng trẻ con trong trẻo đã vang lên cách đó không xa.
"Chị xinh đẹp! Là chị xinh đẹp hôm qua đó mẹ".
Cô bé Thiệu Uyển ngồi bên cạnh người phụ nữ chừng hai mươi mấy tuổi, gương mặt đen nhẻm mặc bộ đồ công nhân.
Nghe con gái mình kêu lên lại chỉ tay về hướng kia, người phụ nữ cũng đảo mắt qua nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi cạnh cửa sổ
Nhìn sơ qua quần áo và khí chất giàu sang phú quý của họ chắc chắn là người có tiền và rất nhiều tiền, người phụ nữ nhìn lại mình với bộ quần áo công nhân nhếch nhác và đôi bàn tay chai sạn không nhìn ra là của phụ nữ.
Từ buổi tối hôm qua, Thiệu Uyển đã kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần về lần gặp gỡ của cô bé với An Linh, còn bảo mẹ nhất định sáng hôm sau phải dắt mình đi tìm chị gái xinh đẹp đó. Cao Sở Tiêu và chị của cậu ta sẽ thay phiên chăm sóc Thiệu Uyễn, ban ngày chị cậu ta đi làm, buối tối sẽ vào bệnh viện chăm con gái, đêm qua đúng lúc Cao Sở Tiêu đã về nhà nên không hỏi được chị gái xinh đẹp trong miệng Thiệu Uyển là ai.
Nhìn thấy Thiệu Uyễn cách đó mấy bàn ngồi cùng một người phụ nữ mà lúc nãy cô bé kêu mẹ thì chắc chắn là mẹ của cô bé rồi. An Linh vui vẻ muốn mời họ ngồi cùng bàn thì chỉ thấy người phụ nữ kia cười gượng gật đầu một cái rồi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3738840/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.