5 giờ chiều, An Linh một thân quần áo đẹp đẽ ngồi trong nhà hàng Trung Quốc.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu trắng phối với váy ngắn trên đầu gối, cổ quàng khăn choàng của Bách Họa Niên tặng nhưng mà lúc đến nơi cô đã cởi ra để gọn một bên, chân đi đôi giày thể thao đơn giản.
Ánh mắt hướng ra cửa sổ qua lớp kính nhìn mặt đường trải một chiếc thảm dày làm bằng tuyết trắng, có một đám trẻ chơi đùa đang ném tuyết nhau, phía xa xa là dòng người tấp nập.
Cô đang ở khu phố cổ ven sông sầm uất nổi tiếng ở ngoại ô thành phố mang tên Thiên Trường được trích trong câu chúc "thiên trường địa cửu".
Đầu đường sẽ tập trung những quầy hàng đồ ăn đường phố và chợ đêm, còn có vài nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, đi sâu vào trong sẽ bắt gặp những căn nhà từ thập niên tám mươi mang nét cổ kính giữa lòng thành phố hiện đại, chỗ này cũng có rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ của An Linh và Tư Hiểu Khê vì từ nhỏ cả hai đã thường xuyên trốn nhà đến đây chơi.
Vốn những căn nhà đó đã được phá vỡ từ mười mấy năm trước nhưng đột nhiên lại rộ lên tin đồn những cặp đôi yêu nhau đến đây tình yêu sẽ mãi bền chặt, đầu bạc răng lông.
Còn người độc thân đến đây sẽ sớm tìm được ý trung nhân.
Một đồn mười, mười đồn trăm, người đến đây ngày càng nhiều, chính quyền địa phương nhận ra lợi thế khai thác du lịch nên không tiếp tục phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-oi-em-yeu-anh-/3738094/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.