Vốn tưởng rằng Phúc Lộc Hiên sau khi khai trương có thể yên tĩnh một chút, kết quả vẫn như ban đầu.
Dung Chiêu thật sự có quá nhiều hoạt động.
Trương thừa tướng mất hứng: "Chuyện của Ngũ hoàng t.ử giúp hắn tạm thời an ổn một thời gian, Phúc Lộc Hiên lại có bốn vị thân vương áp trận, muốn ngăn cản hắn e rằng chỉ có thể bắt đầu từ Phúc Lộc Trang..."
“Phụ thân!" Trương Trường Hành trừng mắt, đột nhiên mở miệng cắt ngang, “Chúng ta bây giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Nói giỡn chắc, sao có thể động thủ với Phúc Lộc Trang của hắn?!
Tiền đã đưa rồi, cũng đã lên chung thuyền với Dung Chiêu, bốn vạn lượng a, làm sao có thể trôi theo dòng nước? Trương Trường Ngôn gật đầu đồng ý.
Trương thừa tướng cau mày, lời này nếu là lão Tam nói, lão khẳng định lập tức trách mắng, nhưng đây là lão Nhị, lão hỏi: "Vì sao?"
Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc trước ra tay với Phúc Lộc Trang cũng không thành công, hiện giờ Phúc Lộc Trang đã vững mạnh, chỉ sợ động thủ cũng không có tác dụng, căn bản không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Phúc Lộc Trang.”
Trương Trường Ngôn phối hợp: "Đúng vậy, hơn nữa cho dù thật sự phá hư việc làm ăn của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu vẫn còn Phúc Lộc Hiên, đó mới là căn cơ của hắn.”
Trương thừa tướng tuy rằng bất mãn hai đứa con trai ngăn cản mình, nhưng chung quy biết hai người nói có đạo lý.
Lão hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi nhìn Dung Chiêu có động tĩnh lớn như vậy mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059443/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.