Trương Trường Ngôn ngậm bánh ngô, giọng nói mơ hồ: "Cái này rất tốt, có thể tiết kiệm được tiền cơm, cũng có thể ăn no.”
Trương Trường Hành: "...”
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút.”
Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu t.h.a.i rồi.”
Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, c.ắ.n một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà, "Khó ăn, không muốn ăn.”
Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.
Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.
Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.
Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...
Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi.”
Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao.”
Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng… mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!
Trương Trường Hành nhìn bánh ngô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059444/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.