Trương Trường Hành gật đầu.
Dung Chiêu không nói, hai người bọn họ cũng muốn đi xem thử.
Đập nhiều tiền như vậy, còn mạo hiểm nguy cơ bị cha đ.á.n.h gãy chân để hợp tác với Dung Chiêu, bọn họ làm sao có thể không quan tâm cho được? “Hy vọng Dung Chiêu tận tâm một chút, phát triển tốt chi nhánh Phúc Lộc Trang, nếu không bằng chi nhánh cũ, ta sẽ tìm hắn tính sổ.”
…
Dung Chiêu ăn cơm trên xe ngựa.
Xe ngựa rất lung lay, nếu không dừng lại rất khó an ổn ăn cơm, cho nên lúc này xe ngựa dừng ở trên đường, Dung Chiêu bảo bọn Vô Danh tự dùng bữa trưa.
Từ sau lần trước ăn cơm của Vô Danh, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị cơm trưa mang theo cho Vô Danh.
Thỉnh thoảng Dung Chiêu cũng mang theo.
Ăn uống trong xe ngựa mùi không tốt, Dung Chiêu vén rèm lên ăn ở cửa xe ngựa, Vô Danh cũng ôm túi cơm của hắn an tĩnh ngồi ăn.
Tạ Hồng vừa ăn vừa đau lòng: "Thế tử, ngài gần đây bận rộn tới mức gầy đi rồi.”
Lão đi theo Dung Chiêu một thời gian, chỉ cảm thấy Dung Chiêu thật sự vất vả.
Mỗi ngày đi sớm về trễ, "hạng mục" trong tay vô số, cái nào cũng cần cô bận tâm, cô là cổ đông lớn, tứ đại thân vương có việc gì đều tìm cô, còn phải trấn an Trương gia công tử, còn phải cổ vũ khích lệ những công t.ử khác trong kinh thành.... Quả thực bận rộn mòng mòng.
Cơm trưa hôm nay còn phải ăn trên xe, sao có thể không đau lòng?
Cũng bởi vì lão đi theo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-no-tram-trieu-cua-van-vo-ba-quan-khong-the-chet/5059441/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.