Chương trước
Chương sau
“Con mua thạch này làm gì?” Tần Mặc Sâm nhìn tiểu nha đầu nắm một miếng đá to bằng nắm tay nhỏ giống như đang nắm một bảo bối, cảm thấy thật buồn cười.
"Con mua nó để tự mình đánh bóng nha. Con muốn chế tác viên ngọc bích bên trong thành một vật trang sức nhỏ, sau đó tìm cách khóa linh khí ở trong viên ngọc bích."
Vì kích thước nhỏ nên miếng thạch này có giá năm nghìn tệ, nhưng đồ vật bên trong đó không chỉ năm nghìn!
Ngay khi nghĩ đến điều này, Tô Khả Khả liền hắc hắc không ngừng cười trộm.
Cô kiếm được rất nhiều tiền!
Tần Mặc Sâm đợi cô cười trộm đủ rồi, mới hỏi câu: "Biết đỗ đá?"
· Đỗ đá: là hoạt động mà người mua sẽ mua một mảnh đá thô được lấy từ mỏ đá lớn, sau khi mua viên đá sẽ được cắt ra tùy theo độ may mắn mà xuất hiện thứ gì, có thể chỉ là một viên đá bình thường, cũng có thể là đá quý có giá trị vô cùng lớn(Team dịch The Calantha)
Ngô Tông Bách cũng rất tò mò: "Đúng vậy, Tô tiểu thư, làm thế nào mà cô biết được miếng thạch này nhất định có thể đỗ ra màu xanh biếc?"
Miếng đá nhỏ này còn lộ ra một chút như có như không màu xanh lục trên vỏ da, rất có khả năng là bên trong cái gì cũng không có, nếu không cũng sẽ không rẻ như vậy.
Trên thị trường đỗ khắc đá, thạch hơi tốt hơn một chút đều là hơn mười vạn, thậm chí có đá trị giá một trăm triệu.
Tô Khả Khả sờ sờ viên đá quý trong tay, ngượng ngùng nói: "Tôi không hiểu nhiều lắm , nhưng rất nhiều ngọc tốt chứa linh khí của trời đất, mà viên đá này khiến tôi cảm nhận được linh khí của trời đất."
Khi Ngô Tông Bách nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi rên rỉ một tiếng .
Loại năng lực này ... Đây là muốn lên trời a!
Tần Mặc Sâm sắc mặt hơi ngưng tụ, trầm giọng dặn dò: "Nha đầu, sau này đừng nói với người ta loại chuyện này."
Đô Khả Khả đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười híp mắt gật đầu, "Con đã biết rồi chú, lúc trước sư phụ cũng đã từng nhấn mạnh với con, con đều hiểu. Không phải vì chú ở trước mặt con nên con mới nói sao."
Tần Mặc Sâm vỗ vỗ đầu cô, "Cũng không thể. Về nhà muốn nói gì cái gì muốn làm cái gì cũng được, nhưng đây là đang ở bên ngoài, tốt xấu lẫn lộn."
Tô Khả Khả dần dần thu lại cười, vẻ mặt nghiêm trang gật đầu một cái.
Ngô Tông Bách hiểu mối quan tâm của Tứ gia, năng lực này của Tô Khả Khả quá nghịch thiên, thị trường đánh cược thạch là ở đây nha.
Đây chính là sòng bạc giàu có không thua kém gì chứng khoán và cờ bạc của người giàu có! Nó có thể làm cho người trở nên giàu có chỉ sau một đêm, hoặc cũng có thể phá sản trong một sớm một chiều.
Nếu như bị ai đó biết rằng Tô Khả Khả có khả năng như vậy, người nào có lòng riêng nhất định sẽ để mắt cô ấy và lợi dụng cô ấy để làm điều gì đó.
Tô Khả Khả ném hòn đá con vào ba lô rồi tiếp tục đi mua sắm với vẻ mặt căng chặt, nhất quyết không để lộ một chút vui mừng, kẻo mọi người phát hiện ra cô có bảo bối gì.

Ngô Tông Bách: ...
Thường thì hắn và Tứ gia hay đi cùng nhau, trừ những chuyện liên quan đến công việc, họ căn bản không nói nhảm gì cả, Tứ gia cũng không nói nhiều, bây giờ cô nhóc đáng yêu kia cũng an tính lại, bầu không khí không còn thoải mái vui vẻ như trước nữa. .
Thấy bầu không khí quá mức chết người, Ngô Tông Bách chủ động cười hỏi: " Tô tiểu thư vừa rồi nói cô muốn tự mình đánh bóng ngọc ... đánh bóng đá. Tô tiểu thư có khắc đá không?"
Tô Khả Khả vẫy vẫy tay, thập phần khiêm tốn nói: "Bình thường thôi,bình thường thôi mà, khi còn nhỏ tôi có cùng sư phụ học một ít da lông."
"Vậy cũng rất lợi hại ..."
Ba người vừa rời đi tiệm chủ cửa hàng đồ cổ còn tươi cười đứng canh ở cửa, sau khi tận mắt nhìn ba người đi xa, liền gạt nụ cười sang một bên, bước nhanh lên lầu hai.
Ở góc tầng hai của cửa hàng đồ cổ là dãy một loạt bình phong cổ kính.
Ngay khi chủ cửa hàng đến gần, một người đàn ông bước ra sau tấm bình phong, nói chính xác là một học sinh nam to lớn.
Anh ta đại khái khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây kaki giản dị và đi giày thể thao, lớn lên rất là đẹp trai, chỉ là nam sinh này nói năng thận trọng, trên người lộ ra một kiểu thành thục trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.
"Thiếu gia, không phải cậu nói tà khí trên con dao chưa được trừ sạch sẽ nên không thể tùy tiện bán đi sao? Vừa rồi sao lại đồng ý bán cho người kia?" Chủ cửa hàng khó hiểu.
Nam sinh hỏi lại: "Vì sao không bán? Trên thân người này quý khí ngập trời, chút sát khí này cũng không làm gì được hắn, hơn nữa hắn còn trả tiền rất vui vẻ." (Team dịch The Calantha)
Vừa nói, chàng trai được chủ cửa hàng gọi là thiếu gia kia vừa đi đến bên cửa sổ, nhìn về phí ngõ phố nhiều người qua lại, thấp giọng nói: "So với nam nhân kia, ta càng có hứng thú với cô gái bên cạnh hắn hơn."
"Chú Vương, hình như chú biết cô ấy."
Chủ cửa hàng trả lời: "Tôi không biết cô bé này tên là gì, nhưng cô ấy thường đến cửa hàng của chúng ta để mua giấy màu vàng về vẽ bừa, cô ấy cũng có một sư phụ, thế nhưng tôi chỉ mới nhìn thấy hai lần".
Vẻ mặt của nam sinh hơi ngưng tụ, "Vừa rồi cô ấy dường như đã nhận thấy âm khí trong phòng và tà khí trên thanh loan đao."
Chủ cửa hàng trong lòng cả kinh, "Làm sao có thể! Thiếu gia không phải nói âm khí trên lô đồ vật này đã bị tẩy đi, cho dù trên thanh đao vẫn còn dấu vết của tà khí, người bình thường cũng không nhìn ra được."
"Đó là lý do tại sao cô ấy làm tôi ngạc nhiên. Nếu không phải cô ấy tài năng tốt hơn so với tôi, chính là trên người cô ấy có một bảo vật nào đó, sẽ tương đối nhạy cảm với âm khí và sát khí."
Ông chủ lập tức nói: "Chắc là loại thứ hai. Thiếu gia thiên tư trên đời hiếm có, cô gái đó không có khả năng có thể vượt qua thiếu gia."
Chàng trai lại lắc đầu, "Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân (*). Có rất nhiều người tài giỏi hơn với ta."
(*) Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
"Lần sau nếu gặp lại cô gái này, phiền chú Vương nói lại cho tôi biết một tiếng."
"Thiếu gia khách khí, đây là việc tôi nên làm. Chỉ là thiếu gia cậu là muốn-------"

"Đồ đệ mà n gia thu nhận bao năm qua đều không vừa ý. Ông nội tôi chung quy vẫn nhìn chằm chằm."
Nói đến đây, gương mặt nam sinh mới lộ rõ vẻ chán chường thuộc về cái tuổi này của mình.
"Tôi hiểu được."
"Chú Vương, lần sau cẩn thận một chút không nên lại bị gài bẫy, loại đồ vật này từ trong đất ra ngoài đông tây trừ mình lấy ra tới , những người khác mang tới nhất định không được lấy ."
"Lần này là tôi sơ suất, bị hắn lừa, loại chuyện này lần sau tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra."
"Không trách chú Vương, ông không biết người đàn ông đó đã bị ông nội đuổi ra khỏi sư môn."
...
Sau khi mua giấy vàng, Tô Khả Khả đi đến các cửa hàng khác để mua một số đồ trang trí phong thủy nhỏ.
“Vừa rồi trong cửa hàng kia cũng có những thứ này, tại sao không mua ở đó?” Tần Mặc Sâm hỏi.
Tô Khả Khả vẻ mặt thành thật trả lời: "Bởi vì đồ trong cửa hàng đó đắt tiền, như những đồ trang trí biểu tượng phong thủy nhỏ này, đi nơi nào mua cũng giống nhau. Dù sao đều là đồ vật chết không có phúc khí. Đương nhiên, con muốn chọn đồ rẻ để mua, thế nhưng giấy vàng
thì không giống, giấy màu vàng dùng để vẽ bùa, phải mua loại tốt, trước đây con cùng sư phụ đem cả con đường này đều đi dạo một lần, và phát hiện giấy màu vàng của tiệm ông ta là tốt nhất. "
“Chú à, chúng ta mau về đi chứ, mấy thứ này đắt quá, cẩn thận bị người khác để mắt tới.” Tô Khả Khả liếc mắt nhìn xung quanh, hết sức cẩn thận.
Tần Mặc Sâm bị bộ dáng đề phòng cướp của tiểu nha đầu chọc cười, "Không có việc gì, đừng sợ."
Ngô Tông Bách cười giải thích: " Tiểu thư khẳng định không biết người của Tứ gia tản mác khắp nơi, chỉ cần một cú điện thoại, người ở gần đây sẽ nhanh chóng chạy tới. Vì vậy, không ai dám động đến Tứ gia để gặp xui xẻo."
Tô Khả Khả oa một tiếng. nhìn chú mình bằng đôi mắt sáng ngời, "Chú ơi, hóa ra chú có nhiều vệ sĩ như vậy. Thảo nào chú luôn nói không cần con luôn đi theo."
Nói cô lẩm bẩm một tiếng , "Thế nhưng chú ơi, con khẳng định chú nhất định giỏi hơn so với những vệ sĩ khác của chú."
Tần Mặc Sâm cười ừ một tiếng, "Đúng là lợi hại hơn so với bọn họ."
Khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán văn phòng phẩm, Tần Mặc Sâm đối với tiểu nha đầu nói: "Chờ ta một chút, ta mua một ít đồ vật, sẽ đi ra ngay."
"Vâng chú ."
Một lúc sau, người đàn ông lại bước ra, trên tay anh ta đã có sẵn một hộp đựng bút để bút lông.
Tô Khả Khả hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, "Chú, cái này, cái này chẳng lẽ muốn đưa ..."
Tần Mặc Sâm "Ừ?" thanh " Ta vừa vặn thiếu một hộp đựng bút, vì vậy liền mua, có vấn đề gì sao nhóc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.