Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Khả hiện lên chút thất vọng. Cô còn tưởng rằng chú mua chiếc túi đựng bút này cho mình chứ. Tần Mặc Sâm cầm túi đựng bút đi ở phía trước, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên ở nơi mà Tô Khả Khả và Ngô Tông Bách đều không nhìn thấy. Đợi đến khi mọi người lên xe, sau khi xe chạy một lát Tần Mặc Sâm mới ném túi đựng bút kia cho cô gái nhỏ, hờ hững nói, “Tôi đột nhiên nhớ ra trong thư phòng đã có một cái túi đựng bút, cho nên cái này cho con đấy.” Tô Khả Khả vội vàng cầm lấy túi đựng bút, đôi tay nhỏ sờ soạng chiếc túi từ trong ra ngoài một lần, miệng cười toe toét, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Chú gạt con, chú cố ý mua cho con lại còn gạt con, sau này con sẽ kêu chú là ông chú lừa đảo.” Tần Mặc Sâm cười nhẹ một tiếng, “Không nhịn được đùa một chút thôi mà? Được rồi, tôi nhận sai, cái này thật ra là mua cho con, sau này con bỏ hết bút lông của mình vào đây đi, đừng dùng giấy vệ sinh gói lại nữa.” Tô Khả Khả vui vẻ đáp ứng. “Điện thoại mới đâu lấy ra đây, tôi cài phần mềm cho con.” “Vâng, cảm ơn chú. Chỉ là chú này, điện thoại của con hình như không thể lên mạng.” “Chúng ta có thể chia sẻ dung lượng.” “Wow, còn có thể làm vậy? Chú ơi, con cảm thấy cái gì mình cũng không biết, đúng là ngốc mà.” “Không phải là con ngốc mà chỉ là chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này mà thôi, sau này tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ biết, còn nếu thật sự không được nữa thì tôi sẽ dạy con.” “Vậy phiền toái chú rồi, con sẽ cảm ơn chú đàng hoàng!” Dường như nhớ tới cái gì, tròng mắt của cô gái nhỏ đảo vài vòng, kiến nghị nói: “Chú, trước tiên chúng ta cài đặt phần mền chuyển khoản gì đó đi, sau đó là cài mấy phần mềm học tập mà Tần Tinh đề cử." “…Đã biết, cô nhóc tham tiền.” Ngô Tông Bách nghe thấy vài âm thanh và cuộc đối thoại của hai người phía sau thỉnh thoảng lại truyền đến, trong lòng có chút vui mừng, đồng thời cũng có chút đau lòng. Trước kia vào những lúc hắn ở cùng tứ gia, hắn còn có một chút cảm giác tồn tại, hiện tại hắn cảm thấy chính mình còn không bằng không khí. Về đến nhà, Tô Khả Khả nghiễm nhiên đã học được cách sử dụng điện thoại thông minh, còn nắm bắt sơ bộ một số phần mền ứng dụng. Tô Khả Khả chui vào phòng mình mân mê di động một hồi lâu, càng dùng càng hăng say. Khó trách sư phụ nói trầm mê khiến con người ta mất đi lý trí, cô chỉ tùy tiện dùng một chút mà đã hết nửa giờ. Nửa giờ này cô có thể vẽ được rất nhiều bùa chú. Đinh một tiếng. Tô Khả Khả nhìn vào nhắc nhở tin nhắn trên màn hình. Vừa nhìn một cái cô lập tức giống như được tiêm máu gà vậy, nhảy một phát từ trên giường xuống đất. Tài khoảng ngân hàng vừa mới liên kết ở trên xe được chuyển vào một số tiền!
Tô Khả Khả nhìn chằm chằm vào dãy số 0 trên điện thoại đếm đi đếm lại năm sáu lần. “Wow, nhiều số 0 quá!” Số tiền này đều là của cô, của cô hết! Tô Khả Khả đi theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng từng thấy số tiền lớn rất nhiều lần, nhưng số tiền đó đều được sư phụ để dành lại, không dám tiêu pha bừa bãi, ngay cả số tiền lần trước trừ diễm quỷ cô cũng gửi cho sư phụ, cho nên số tiền này là khoản tiền đầu tiên mà cô chân chính kiếm được. Tô Khả Khả vô cùng kích động. Cô gái nhỏ hưng phấn lập tức chạy đến phòng khách tìm chú mình, kết quả phòng khách lại không có ai, cô lại lập tức chạy vào thư phòng. “Chú, chú! Con lấy được tiền rồi!” Tô Khả Khả đẩy mạnh cửa thư phòng, hưng phấn nói với người đàn ông bên trong. Tần Mặc Sâm đang luyện bút lông bị cô gái nhỏ kêu to một tiếng làm tay cầm bút của hắn khựng lại, tờ giấy viết chữ kia cũng bị hỏng theo. Tô Khả Khả lúc này mới ý thức được chính mình không cẩn thận đã gây chuyện. “Xin lỗi, thực sự xin lỗi chú, chỉ là con hưng phấn quá.” Tần Mặc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, “Tờ giấy này vốn chính là dùng để luyện chữ, hỏng rồi thì thôi. Cô nhóc nhỏ, lại đây.” Người đàn ông hướng về phía cô vẫy tay. Tô Khả Khả đi đến đứng bên cạnh người hắn, sau khi nhìn vào tờ giấy cô không nhịn được cảm thán một tiếng. Bên trên cuộn giấy viết tám chữ: Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Chữ viết rồng bay phượng múa, bút cách mạnh mẽ có lực, mang theo khí thế của vạn ngựa lên đường. Người xưa đều nói nét chữ nết người, người có thể viết ra được nét chữ thế này, trong lòng chắc chắn phải có hào khí ngút trời. Tô Khả Khả giống như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Bình thường chú ấy luôn kiềm hãm bản tính của mình sao? Cũng đúng, mệnh cách của vương hầu khanh tướng sao có thể bình thường được. Tô Khả Khả nhìn về phía bức tranh chữ kia một lần nữa, thành thật tán thưởng nói: “Chú, chú viết bút lông thật là đẹp.” Tần Mặc Sâm nói: “Cũng lâu rồi không viết, cảm thấy có chút lạ lẫm.” “Một tiếng vừa này con kêu chú thực sự là gây chuyện rồi, nét dọc ở giữa chữ sơn này rõ ràng bị dừng một chút. Nếu không bức tranh chữ này thật sự sẽ rất hoàn mỹ.” Cô gái nhỏ nghiêm túc bình luận nói, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Tần Mặc Sâm hạ mắt, “Cô nhóc nhỏ hiểu về viết chữ sao?” Miệng nhỏ của Tô Khả Khả cong lên, ''Cũng không tính là hiểu, chỉ là cầm bút nhiều mà thôi. Vẽ bùa bày trận trên cơ bản đều phải dùng đến bút lông, cho nên số lần con cầm bút rất nhiều, cầm bút nhiều chữ dưới ngòi bút cũng sẽ thể hiện chính mình, chỉ là chữ con viết còn kém Không bằng được chữ chú viết.”
Tần Mặc Sâm chấm mực bút lông trong tay lần nữa rồi đưa cho cô. Tô Khả Khả sửng sốt, cười nói: “Chú, con thực sự không có khiêm tốn với chú đâu, chữ viết của con thật sự rất bình thường.” “Viết không tốt cũng sẽ không mắng con.” Tô Khả Khả lúc này mới nhận lấy bút, viết một dòng ở phía dưới trên tờ giấy bỏ ban nãy Tần Mặc Sâm đã viết kia. Cũng là mấy chữ “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”. Cách đặt bút của cô gái nhỏ rất dứt khoát, nét bút không tung hoành ngang dọc giống Tần Mặc Sâm nhưng cũng coi như là nước chảy mây trôi, dáng chữ thanh thoát, có thanh có đậm, không khô không ướt, cuối cùng thu bút một cách gọn gàng, không chút dây dưa. Trong mắt Tần Mặc Sâm xẹt qua một tia tán thưởng, “Cô nhóc nhỏ, chữ của con… Thực sự không tồi.” Tô Khả Khả cười đến lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, “Thật sao? Sau này chú có thể khen con nhiều hơn không? Cảm giác được người khác khen thật là tốt.” Nói xong, cái miệng nhỏ của cô hơi bĩu ra, “Con đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, sư phụ rất ít khi khen con. Mỗi ngày sư phụ có thể bớt nói con ngốc vài lần là con đã a di đà phật rồi.” Tần Mặc Sâm nhíu mày. Dù chỉ ở chung mấy ngày nhưng Tần Mặc Sâm phát hiện ra Tô Khả Khả có thiên phú học tập rất cao, cho dù là những thứ chưa từng tiếp xúc chỉ cần xem một hai lần đều sẽ biết. Nhưng khả năng tự nhận thức của cô nhóc nhỏ này dường như có chút… lệch lạc. Mà sự lệch lạc này còn không hề nhỏ. “Khi nào sư phụ con trở về?” Tần Mặc Sâm hỏi. Hắn cảm thấy cần phải nói chuyện đàng hoàng với vị sư phụ này. Tô Khả Khả lắc đầu, thở dài: “Con cũng không rõ lắm, gần nhất sư phụ cũng không trả lời tin nhắn của con, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, có lẽ là đi mấy chỗ núi sâu rừng già gì đó, tín hiệu không tốt.” Tần Mặc Sâm gật gật đầu, “Chờ khi nào ông ấy trở về thì con nói với tôi một tiếng, tôi đi thăm hỏi lão nhân gia một chút.” “Vâng ạ. Sư phụ mà thấy chú chắc chắn cũng sẽ thích chú.” “Cũng?” Mày kiếm của Tần Mặc Sâm khẽ nhếch lên, “Con rất thích tôi sao?” “Vâng vâng!” Tô Khả Khả ra sức gật đầu, “Chú là người có ngoại hình đẹp nhất mà con từng gặp, con vô cùng thích chú.” Tần Mặc Sâm:… Ngoại hình? A, cô nhóc này rốt cuộc vẫn là vì ngoại hình của hắn mà thích hắn? Ngay sau đó Tô Khả Khả lại bồi thêm một câu, “Sau khi ở chung con lại càng thích chú. Vị trí của chú trong lòng con đã bay lên đến vị trí thứ 3 rồi!” Tần Mặc Sâm ngẩn ra, hắn nâng mắt lên nhìn cô, “Vị trí … thứ 3?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]