Câu này của Tô Khả Khả đối với Tần Mặc Sâm, phản ứng của hắn bình thản, rút điện thoại của mình ra đưa cho cô: “con ước lượng thử xem.”
Tô Khả Khả nhận lấy điện thoại, quả thật ước lượng một chút, cô cảm thấy cách ước lượng kia thật muốn dọa người, trực tiếp ném lên cao mới bắt được, nếu không cẩn thận bắt được sẽ bị dập hỏng xuống mặt đất.
Ngô Tông Bách: “!”
“ chú ơi, hình như điện thoại này của chú so với điện thoại khác nặng hơn thì phải.” Tô Khả Khả níu mày, làm mặt nhăn nhó đưa điện thoại lại cho anh, nhanh chóng sửa lời: “ Con không thích điện thoại kiểu này của chú đâu, cầm nặng, mang đi đâu cũng bất tiện.”
Tầm Mặc Sâm đồng ý: “ Đúng, cầm rất bất tiện, mấy viên kim cương đính trên điện thoại nhìn có vẻ xấu thật.”
Ngô Tông Bách: “…”
Thế nên Tứ Gia à, có phải ngài luôn ghét bỏ nó như thế không?
Lúc sau Tô Khả Khả chọn một mẫu màu đỏ cổ điển: “Có vẻ cái này cầm rất nhẹ,con muốn lấy cái này.”
Tần Mặc Sầm ừ một tiếng: “ Chú sẽ trả tiền trước cho con, sau đó trừ vào lương của con.”
Tô Khả Khả: “ Dạ được, nhưng mà chú ơi, đừng trù nhiêu quá nhen chú T-T.”
Tần Mặc Sâm cười, tiếng cười trầm ấm, cảm giác rất dễ nghe.
Một lúc sau, Tần Mặc Sâm đưa Tô Khả Khả đi mua đồ sinh hoạt tại trung tâm mua sắm, để cô xem cô còn thiếu đồ gì cần phải mua nữa không.
“ Con không cần mua gì thêm đâu, chú đã chuẩn bị đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-mang-nguoi-thieu-ta/1190842/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.