Dưới lầu.
Mặc dù biệt thự cách âm đủ tốt, nhưng dù sao cửa phòng khách cũng mở rộng, những người khác đều nghe thấy tiếng bùm bùm rõ ràng.
Ngay cả sắc mặt của Tưởng Mộng cũng trắng bệch. Cô ta theo bản năng sờ sờ bụng mình, luôn có ảo giác chính mình sẽ bị Cố Tuyết Nghi thu thập trong chốc lát ...
Nhất định là Cố Tuyết Nghi đang gϊếŧ gà dọa khỉ!
Chính là cố ý dọa cô ta!
Nhưng ... Nhưng ngay cả tứ thiếu ... Không, hiện tại ngay cả Giang thiếu cũng đều bị đánh... Tưởng Mộng trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Tĩnh, bối rối trong lòng chậm rãi khuếch tán ra.
"Giang, Giang thiếu không sao chứ?" Tuy rằng phía trước Giang Tĩnh không cho cô ta khuôn mặt tốt, nhưng lúc này Tưởng Mộng lại ân cần nghênh đón.
Vốn dĩ tư thế của Giang Tĩnh còn có chút không được tự nhiên, lúc này lập tức thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có việc gì, tôi rất tốt."
"Yến phu nhân đối với người khác cũng quá vô lễ..." Tưởng Mộng buồn sầu nhíu mày.
"Không có, rất tốt, Yến phu nhân rất lễ độ."
Tưởng Mộng: "..."
Giang Tĩnh lười nói nhảm với một người qua đường như vậy, cũng không nhìn cô ta nữa, vội vàng ra khỏi cửa Yến gia trước.
Trên lầu, bầu không khí có chút lúng túng.
Yến Văn Bách chưa từng ở chung một không gian với Cố Tuyết Nghi lâu như vậy, Cố Tuyết Nghi luôn ở trong trạng thái sắp giậm chân hoặc đang giậm chân, không ai có thể cùng chung sống hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459983/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.