Đây thật đúng là lần đầu tiên Giang Tĩnh bị đánh.
Hơn nữa mẹ nó còn là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh ... Đau đau đau đau!
Giang Tĩnh liều mạng né tránh, lại phát hiện thế nhưng mình tránh không thoát! Cậu ta cắn răng một cái, bằng bất cứ giá nào! Nhất định hôm nay lão tử sẽ đánh phụ nữ ... Mẹ nó đau đau đau!
Cố Tuyết Nghi căn bản không để lại cơ hội phản kích cho Giang Tĩnh. Chút công phu khoa tay múa chân của Giang Tĩnh thật đúng là không đủ để cô nhìn vào mắt, cô muốn thu thập cậu ta là chuyện vô cùng đơn giản.
Yến Văn Bách ở một bên nhìn, cành nhìn mí mắt nhảy đến càng nhanh,......
Cậu ta trơ mắt nhìn Giang Tĩnh muốn trốn cũng trốn không thoát, phản kháng cũng phản kháng không lại ... Chỉ nhìn thôi cũng đều cảm thấy đau đớn.
Trước kia cậu ta cũng không biết, hóa ra Cố Tuyết Nghi lại lợi hại như vậy!
"Được rồi, mẹ kiếp, đừng đánh, đau, tôi phải vào bệnh viện..."
"Yến phu nhân!"
"Cố…Cố tỷ, Cố tỷ!"
"Không phải, chị dâu, em cũng gọi chị là chị dâu được chứ?"
"Cô mà đánh tiếp tôi liền..."
"Mách phụ huynh?" Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh nói tiếp nửa câu sau.
Giang Tĩnh thoáng cái đem những đến bên miệng nuốt trở vào.
Nếu cậu ta thật sự làm như vậy, chính mình còn có mặt mũi sao? Còn không phải là vừa bị đánh vừa mất mặt sao!
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?" Giang Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459982/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.