Chương trước
Chương sau
Chờ bác sĩ gia đình xử lý xong vết thương cho Yến Văn Bách, Yến Văn Bách ngẩng đầu lên, đã không còn thấy bóng dáng Cố Tuyết Nghi nữa.

Yến Văn Bách nhíu mày, do dự một chút, gọi người giúp việc tới, hỏi: "Cái người dưới lầu kia... Tên là Tưởng Mộng?"

"Vâng."

"Chính là người phụ nữ mà lúc trước paparazzi tung tin, nói cô ta cùng anh trai tôi một trước một sau ra khỏi khách sạn?"

"Đúng vậy."

Sắc mặt Yến Văn Bách trầm xuống, lạnh lùng nói: "Anh trai tôi đã mất tích nửa tháng rồi, scandal hư ảo kia cũng là chuyện ba tháng trước. Bây giờ cô ta chạy tới cửa để làm gì?"

Làm sao người giúp việc có thể trả lời được, đành phải ngơ ngác mà nhìn Yến Văn Bách.

Yến Văn Bách đứng lên đi xuống dưới lầu.

Thật sự khinh anh trai cậu ta mất tích, Yến gia không có người, loại mặt hàng gì cũng có thể tới cửa giương oai sao?
Ai biết được, chờ xuống lầu, phòng khách dưới lầu đã không còn bóng dáng Tưởng Mộng.

Yến Văn Bách nhíu mày hỏi: "Người đâu?"

"Đã đi vài phút trước. Nói là không khỏe, phải đến bệnh viện."

Yến Văn Bách cau mày không buông ra, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng trên lầu.

Cố Tuyết Nghi ở tầng ba.

"Cố … Cố Tuyết Nghi đâu?" Yến Văn Bách lại hỏi.

Trước kia cậu ta luôn gọi thẳng tên Cố Tuyết Nghi, nhưng lúc này lại gọi như vậy, đáy lòng Yến Văn Bách luôn có cảm giác quái dị nói không nên lời. Nhưng muốn cậu ta gọi là "chị dâu", cậu ta lại không chịu.

Nữ giúp việc không nhận ra ý tứ trong giọng nói cứng ngắc của Tứ thiếu, trả lời: "Phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, còn bảo chúng tôi không được quấy rầy cô ấy."


Bọn họ cũng thật sự không dám đi quấy rầy.

Có ai muốn bị đánh chứ?

Ai cũng không muốn.

Yến Văn Bách không hỏi nữa, cậu ta chỉ bất giác cúi đầu, yên lặng giơ tay ấn lên vết thương ở thái dương.

Vết thương khá lớn, là bị miếng thủy tinh như cửa kính cắt phải.

Ấn một cái, có chút đau, cùng cảm giác nóng rát của thuốc bôi đan xen cùng một chỗ...

Cố Tuyết Nghi trở về căn phòng ban đầu.

Tất cả mọi thứ trong thế giới này đối với cô mà nói, xa lạ nhưng cũng không phức tạp. Ít nhất chuyện này có nghĩa là cô có thể sống sót tốt ở đây.

Mà đối với vương triều trước kia, là có không nỡ cùng nhớ nhung, nhưng Cố Tuyết Nghi chưa bao giờ do dự hay trầm mê bất cứ thứ gì.

Thời điểm cô chết, vừa mới được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Thịnh gia, Cố gia đều đang ở thời điểm hưng thịnh nhất. Quân vương hiền minh, vương triều cường đại.
Gia tộc nàng, đất nước nàng, không có thứ gì khiến cho nàng phải đắn đo suy nghĩ.

Nghĩ như vậy, Cố Tuyết Nghi trở lại trước bàn ngồi xuống, mở cuốn tiểu thuyết in "Cường sủng cục cưng."

Muốn hiểu được phong thổ của một nơi, hẳn là nên đọc nhiều sách.

Vậy thì bắt đầu từ cuốn sách này trước.

......

Tưởng Mộng trở lại xe, thở hổn hển suy nghĩ.



Cố Tuyết Nghi thật đáng sợ! Cô thế nhưng nói đánh liền thật sự đánh!

Vạn nhất chính mình cũng bị cô đánh, đứa nhỏ trong bụng không giữ được, vậy đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

"Tưởng tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tài xế hỏi, "Có đến bệnh viện không?"

“Đi, đi bệnh viện..." Vốn dĩ Tưởng Mộng giả vờ, nhưng sau khi nghe thấy một tiếng lại một tiếng thắt lưng đánh xuống, Tưởng Mộng có loại tâm hoảng nói không nên lời. Sợ chính mình sẽ là một quả trứng, chạm vào tảng đá như đối phương thì sẽ vỡ nát.

Lần này thì tốt rồi, trên lưng cô ta đầy mồ hôi, cả người đều không thoải mái, thật sự phải đi bệnh viện.

Tài xế quay xe, đạp chân ga.

Tưởng Mộng chậm lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuyển đến giao diện quay số, nhập số điện thoại đã quen thuộc trong lòng, bấm, cúp máy, sau đó lại bấm.

Ước chừng qua một phút người ở đầu dây bên kia mới bắt máy.

"Không phải tôi đã nói gần đây nên ít gọi điện thoại cho tôi sao?" Đầu kia truyền ra giọng nói mệt mỏi của người đàn ông.

"Mọi chuyện ... Không quá thuận lợi." Tưởng Mộng trúc trắc mà nói. Đáy lòng cô ta cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng đối mặt với người đàn ông bên kia, lại không dễ phát tác.

"Không thuận lợi? Chỉ là một Cố Tuyết Nghi không có đầu óc, vậy mà cô cũng không dỗ được?"

Tưởng Mộng càng cảm thấy ủy khuất. Ai biết được Cố Tuyết Nghi này căn bản không theo lẽ thường mà ra bài!

"Người Giản gia sắp từ Hải Thị trở về." Người đàn ông ở đầu kia trầm giọng nói.

Tưởng Mộng cũng có chút bối rối: "Sao lại nhanh như vậy?"

"Yến Triều mất tích lâu như vậy, Giản Xương Minh là bạn tốt của cậu ta, đương nhiên sẽ trở về xem xét tình huống." Giọng nói của người đàn ông càng thêm phiền não: "Nhất định Giản Nhuế sẽ cùng anh ta đến Kinh Thị."

Mồ hôi lạnh của Tưởng Mộng "rầm rầm" mà rơi xuống.

Giản Nhuế, phu nhân chính phòng của tổng giám đốc giải trí Đại Kình, xuất thân từ Giản gia tiếng tăm lừng lẫy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.