Thẩm Ninh nhìn cánh tay mình bị cấu đến rách da, đầy tức giận.
"Yo, chị Ninh, tôi mới chỉ bám nhẹ có một cái thôi mà? Sao đã thành thế kia rồi? Chị đúng là liễu yếu đào tơ, cả ngày không làm được gì lên hồn." Thẩm Đan khoanh tay, hất cằm đầy kiêu ngạo về phía Thẩm Ninh mà lên tiếng miệt thị.
"Phải, tôi da mỏng, không dày bằng da mặt của cô được. Cũng không biết già mồm như mẹ con cô, suốt ngày ăn bám gia đình tôi." Thẩm Ninh không chịu thua, đáy mắt nhìn Thẩm Đan có vài phần âm u.
"Chị...tôi ăn bám bao giờ, mẹ con tôi là được ba Thẩm rước về đàng hoàng đấy." Thẩm Đan giậm chân, bị Thẩm Ninh nói đến mặt mày đỏ ửng.
"Im mồm! Hai người không xứng." Thẩm Ninh tiến gần, giọng nói đầy khắc nghiệt. "Còn nữa, đừng gọi tôi là chị Ninh, tôi với cô không hề thân thiết như thế, nghe tởm lắm!"
Thẩm Đan nghiến răng, còn định vung tay về phía Thẩm Ninh, dùng lực giáng xuống.
Bộp...
Thẩm Ninh ngước lên nhìn, bàn tay của Thẩm Đan giơ trên đỉnh đầu cô đã bị giữ lại, mà người giữ lại là Lục Bác Dịch.
Anh ta vào đây khi nào vậy nhỉ?
Lục Bác Dịch hất tay Thẩm Đan ra, khí tức băng lãnh tỏa ra từ trên người anh khiến người khác không dám thở mạnh.
Thẩm Đan khẽ nuốt nước bọt, người đàn ông này ăn mặc vừa nhìn đã biết là người có tiền, chưa kể độ đẹp trai, mới nói đến khí chất trên người anh cũng khiến người khác khó có thể rời mắt rồi.
Thẩm Ninh nhìn anh đầy ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722414/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.