"Giáo sư Trương? Anh vẫn còn ở đấy à?"
Câu hỏi không có câu trả lời, Cao Hinh còn tưởng mình nghe nhầm, cô rón rén lại gần, lại đưa tay vặn chiếc đèn vàng trên bàn.
Ánh sáng mờ mờ dần hiện lên, Cao Hinh nhờ ánh sáng mà nhìn, người ngồi trên sô pha cách đó không xa, là Trương Nhân.
Anh ta đang ngủ sao?
Cao Hinh đi thật nhẹ về phía sô pha, nhìn ở cự ly gần, trên trán anh ta rịn một tầng mồ hôi mỏng, đầu mày nhíu chặt, vài lọn tóc bị mồ hôi làm cho dính chặt vào mặt, trên người vẫn là áo blouse trắng.
Cao Hinh giơ tay.
Rất nóng!
Anh ta sốt rồi?
"Giáo sư Trương? Này, anh bị sao thế?" Cao Hinh hốt hoảng, Trương Nhân thì vẫn bất động, hoàn toàn không nghe thấy cô gọi.
Cao Hinh vội vòng ra ngoài lấy nhiệt kế, khăn bông và thuốc hạ sốt. Lại cẩn thẩn cởi áo blouse ra đắp lên người anh.
Xong xuôi mọi việc cũng là mười phút sau đó.
Cao Hinh thở phào một hơi. Nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say, cô tiến lại gần, tỉ mỉ quan sát.
Dùng một từ để hình dung...
Đẹp!
Hai từ...
Cực phẩm!
Cao Hinh thở ra một hơi, mệt mỏi dựa vào bên cạnh, mi mắt nặng trịch, cuối cùng là mê man ngủ.
Nửa đêm.
Trương Nhân day day trán ngồi dậy liền phát hiện đầu óc nặng như trì, sống mũi nghẹt nghẹt, cổ họng khô rát. Đây chính là hậu quả của việc thức trắng ba đêm mà.
"Chết tiệt!"
Trương Nhân quay người, lại phát hiện mình đang nằm trên ghế, khẽ động, ngay cạnh lại là một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722413/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.