Lục Bác Dịch đơ người một lúc, cuối cùng vẫn là cầm tuýp mỡ kia lên.
Thẩm Ninh tủm tỉm, ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Lục Bác Dịch lấy một lượng thuốc vừa phải ra đầu ngón tay, áp lên tấm lưng trần của cô, ấn một cái.
"Lục Bác Dịch, đau!" Thanh âm cô không nhẹ. Lục Bác Dịch dừng động tác của mình lại, cau mày.
Anh tự cho mình không dùng quá nhiều lực, trước kia ở trong quân đội, những vết thương lớn hơn thế này cũng là tự mình xử lý, lúc đó còn không quan tâm đến vết thương có bị nhiễm trùng hay không.
Thấy Thẩm Ninh không nói gì, anh lại lấy thuốc lần nữa, lần này động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Ninh nhắm hờ hai mắt. Cảm giác lành lạnh từ sống lưng truyền đến bỗng dưng làm cô cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Ninh biết, những ngày sau của cô không còn là chuỗi cuộc sống yên bình như trước rồi.
Cốc...cốc...cốc...
"Anh Dịch, anh muốn dùng bữa tối không?"
Thẩm Ninh quay ra, là giọng của Ninh Thiết Lạc.
"Lát tôi xuống."
Lục Bác Dịch tay vẫn thoa thuốc cho cô, ngữ khí lạnh lùng đáp lại.
"Đúng rồi đấy, chúng tôi còn có việc, là việc vô cùng quan trọng. Không cần Ninh tiểu thư đợi a~" Thẩm Ninh rướn người, nói vọng ra.
"Thẩm Ninh!" Lục Bác Dịch nhìn Thẩm Ninh, nghiêm túc nói.
"Ơi, tôi đây!" Thẩm Ninh cũng nhìn anh, cười cười.
Ninh Thiết Lạc đứng sau cánh cửa, hai bàn tay nắm chặt.
"Anh Dịch, Lục Tuyết mới về, bác gái muốn anh xuống cùng dùng cơm."
"Tôi biết rồi." Lục Bác Dịch ngưng lại, vặn nắp.
Thẩm Ninh nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722404/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.