Thẩm Ninh ngủ đến gần chiều tối.
Cả căn phòng rộng rãi chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của Thẩm Ninh.
"Ninh Ninh ngoan, nhớ gọi ba xuống dùng bữa đấy!"
Bé gái thắt bím tung tăng chạy từ sân vườn vào nhà, vì bất cẩn mà ngã xuống bậc thềm.
" Ba ba, đau!" Bé gái cau mày nhìn vết xước ở đầu gối, đôi mắt long lanh ứa nước.
"...Đau!"
Lục Bác Dịch đặt tuýp mỡ lên kệ, nghe tiếng rên khẽ của Thẩm Ninh mà quay lại.
Anh khẽ ngồi xuống, lật một góc chăn lên xem, vết thương ở lưng đã ẩm một mảng. Anh chần chừ một hồi, cuối cùng vươn tay...
Binh...
Lục Bác Dịch né không kịp, ngay lập tức bị cánh tay cô đập vào mặt. Thẩm Ninh xoay người, khuôn miệng chóp chép.
Người đàn ông trên trán nổi đầy gân xanh, anh nghiến răng đập mạnh chăn trong tay lên người cô mà đứng dậy.
"Ui da!" Thẩm Ninh tay quơ quơ, mơ màng mở mắt.
Bước chân Lục Bác Dịch sững lại, anh hơi nghiêng đầu. Cô nàng nào đó vừa thoát khỏi mộng đẹp.
Thẩm Ninh lay lay vai, ánh mắt ngước lên nhìn Lục Bác Dịch. Một giây sau gương mặt liền biến đổi.
"Lục Bác Dịch, anh nửa đêm lén lút vào phòng tôi. Anh...anh có phải đang muốn giở trò đồi bại không hả?"
Thẩm Ninh tóc tai bù xù vừa tỉnh ngủ thì mồm mép đã như tép nhảy.
"Cô có phải ngủ đến lú cả rồi không?"
Lục Bác Dịch nhìn bộ dáng nói nhảm của cô, gương mặt không vui.
Thẩm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, vệt mây ửng hồng phía chân trời khiến người ta phải thốt lên kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722403/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.