Thẩm Ninh lồm cồm bò dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng kín.
Bộ váy cưới còn đang mặc trên người, trong trắng tinh khôi, vậy mà bây giờ lại chịu cảnh này.
"Chết tiệt!"
Thẩm Ninh xách váy lần mò xung quanh, căn phòng với bốn bức tường đen ngỏm không một chút không khí.Có lẽ đây là ở tầng hầm rồi.
Cô lại loạng choạng lần mò trong gấu váy, tìm qua tìm lại nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không tìm thấy.
Con chip? Mất rồi sao?
Cuộc đời cô xác định cmn luôn!
Thẩm Ninh lần mò tìm xung quanh, vài bước lại va phải một thùng giấy.Chỗ này chắc là nhà kho rồi, vậy là sẽ có điện.Thẩm Ninh lại cực nhọc tìm công tắc.
Tạch...
Cả căn phòng im lìm bỗng chốc sáng trưng, Thẩm Ninh nheo mắt vài giây sau mới thích nghi được.
Trước mắt cô ngổn ngang những vật dụng làm thí nghiệm. Đảo mắt nhìn xung quanh chỉ có một cánh cửa bằng kim loại ở phía sau đống thùng giấy cao ngất.
Thẩm Ninh chạy đến gần, dùng lực đẩy, hy vọng cánh cửa lâu ngày này chịu không nổi lực mà đổ xuống, nhưng nó vẫm im lìm bất động, có vẻ như không hề hấng gì.
"Lục Bác Dịch!"
Thẩm Ninh dí vào cánh cửa, cất giọng gọi to.
"Lục Bác Dịch, Lục Bác Dịch. Anh là thứ vong ơn bội nghĩa, lạnh lùng vô nhân tính. Cái thứ mất tính người, mau cứu tôi ra đi!"
Thẩm Ninh điên cuồng đập, đáp lại cô chỉ là âm thanh của bản thân vang vọng trong không khí.
Thẩm Ninh tuyệt vọng ngồi sụp xuống. Ai ngờ cả người vừa trượt xuống, một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722402/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.