Tôi ngước nhìn thấy chú lấy khăn chạm vào tay tôi, tôi liền rút tay lại.
Chú lên tiếng:
– Để yên, không được bỏ tay vào nước, rát lắm biết không? Sao cô đoảng vậy, lúc nào cũng để đứt tay là sao?.
– Tôi… tại lỡ tay chứ tôi muốn vậy đâu, mà đau tay tôi chứ đau tay chú đâu.
– Rát không?
– Dạ. Tôi không rát, có tí mà.
– Tí mà máu chảy thế hả? Đứng lên tôi rửa cho.
Lúc này mẹ tôi lên tiếng:
– Cháu lên nhà đi, để Tuấn nó rửa cho, Tuấn ơi.
– Dạ.
– Đi xuống rửa cho chị Hai đi.
– Dạ.
Tuấn vừa đến chỗ rửa chén, vừa đi vừa nói:
– Có nhiêu đó mà cũng để bể, thế này mà đòi lấy chồng à chị Hai, em rửa hoài có sao? Mới về làm bể mất cái dĩa rồi.
Tôi đang nhăn mặt nghe Tuấn nói thế tôi sừng cồ lên cãi:
– Chị mày đòi lấy chồng hồi nào hả? Lấy rồi ai cãi nhau với mày hả Tuấn.
Đang nói thì bị cốc đầu một cái rõ đau.
Tôi ôm lấy chỗ vừa bị cốc nhìn lên thì thấy lại là chú.
– Sao chú cứ thích cốc đầu tôi vậy, ngu rồi ai lấy tôi hả?
– Không ai lấy thì tôi lấy.
– Hả??
Mọi người nghe lời Minh Quân vừa nói thì tất cả ánh mắt liền nhìn về phía anh, làm Minh Quân ngại quá, tự nhiên không hiểu sao anh lại thốt ra câu đó. Anh lảng tránh nói:
– Cháu ra xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-nguoi-toi-yeu/2653869/chuong-19.html