Nghe vậy tôi lật đật chạy rót cho chú ly nước, đem đến chỗ chú, vừa đưa thì chú đã nhanh tay lấy ly nước mà uống, cái gì cũng giỏi mà không biết ăn cay, mà cũng đúng đều là con người thì đâu ai hoàn hảo bao giờ. Cả tôi cũng thế huống chi chú.
Tôi nói:
– Chú tập ăn cay đi chứ, đàn ông mà không ăn được cay là dở rồi.
Chú đáp tỉnh bơ.
– Kệ tôi. Cô lo ăn đi.
Người ta có lòng tốt mà chú ấy nói thế, nên tôi mặc kệ chú mà tiếp tục ăn.
Xong bữa tối, mọi người ngồi nói chuyện.
Anh Tiến hỏi:
– Yến Nhi, em trên đó công việc thế nào?
– Dạ, ổn anh ạ.
Tiến nói đùa:
– Làm không được thì về anh nuôi.
Tôi cười mà đùa lại luôn.
– Ok luôn nha, khi nào chán quá về anh nuôi nha.
Minh Quân nghe vậy thì giả vờ ho lên.
Tôi nghe chú ho nghĩ mới xuống đây có một ngày mà bệnh rồi sao?
Tôi hỏi:
– Chú mệt à ? Mệt thì vào trong phòng tôi ngủ đi, tối nay tôi ngủ với mẹ.
Chú đáp lại.
– Hơi khó chịu ở cổ, cô rót tôi ly nước đi.
– Vâng.
Tôi liền đứng dậy đi rót nước.
Lúc này thấy Yến Nhi đi rồi anh mới nói với Tiến:
– Cậu nghĩ công ty tôi không đãi ngộ nhân viên không tốt hay sao mà để đến nỗi Nhi về cậu nuôi.
– Tôi…..
Tiến định nói thì Yến Nhi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-nguoi-toi-yeu/2653871/chuong-20.html