Ta trải qua đêm cuối cùng ở nhà. Một đêm này, ta ném Phượng Phượng ra ngoài, chen chúc chung một giường với mẫu thân hòng gia tăng tình cảm mẹ con, kết quả nửa đêm bị mẫu thân đá xuống giường. Ta chấp nhận số phận quay về tìm Phượng Phượng.
Trời vừa mới sáng, xe ngựa trong cung đã lại đến đón ta và Phượng Phượng vào cung.
Mặt mũi đám cung nhân nhìn ta càng thêm nịnh bợ, có lẽ là Văn Nhân Phi đã tuyên cáo thân phận nghĩa nữ của ta. Chỉ e nay người của Thục đô đều đang suy đoán, Tư Mã Tiếu rốt cuộc là loại người nào mà chỉ trong một đêm, giá trị bản thân đã tăng lên gấp bội, Văn Nhân Phi là nghĩa phụ của ta, Lưu A Đấu làm phu quân của ta.
Coi như chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Ta dựa vào thành xe, khảy khảy vòng phượng. Phượng Phượng nhảy phắt lên tay, phút chốc tay ta trĩu xuống, nó lại nhảy một cái, móng vuốt bám chặt lấy vòng tay của ta, đập cánh phành phạch.
Ta thầm nghĩ, con gà mẹ này chắc chắn là yêu thầm văn Nhân Phi rồi, đối với bất kỳ đồ vật gì có hơi của Văn Nhân Phi, nó đều ôm thái độ cố chấp vô cùng khác thường.
Ta túm nó xuống, áp chế chặt.
“Ồn ào chết mất, người trong cung toàn hung thần ác sát. Cẩn thận bị bắt đi nấu canh!”
Kể từ khi nó gầy bớt đi, thân hình thướt tha không ít, ngoại hình đẹp đẽ lả lơi hơn nhiều so với những con gà mái khác, toàn thân lông óng mượt, lòe loẹt sặc sỡ. Bởi vì sợ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-cong-gap-nan/44794/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.