Cung nhân phái xe ngựa đến đưa ta xuất cung, nói thái hậu thương ta thân thể yếu ớt.
Ta không cảm kích bà ta, thật đấy.
Thuốc trong cung quả nhiên là thuốc tốt, dần dần cũng không còn thấy đau nữa, chỉ là vẫn còn chút cảm giác tê tê. Lúc ta về đến nhà mẫu thân đang quét tước sân vườn, không hề nhận ra chuyện kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu gì đã xảy ra, bà chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Về rồi à.”
Ta ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc trong giây lát, “Có một chuyện con không biết nên nói thế nào.”
“Lại bị phạt lương à?”
Sức tưởng tượng của bà cũng quá nghèo nàn.
“Con bị phong thành Lương nhân.”
Động tác của bà sựng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta bổ sung: “Thái hậu bắt con làm công cụ ấm giường cho Lưu A Đấu.”
Mẫu thân buông cây chổi trên tay, ánh mắt sắc mặt âm trầm nhìn ta. “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó…” ta vò đầu, “Con cũng không biết sau đó nên làm thế nào nữa. Bà ta cho con về nhà một đêm, ngày mai lại vào cung.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẫu thân trừng mắt nhìn ta rồi quay ngươi đi mở cửa.
Kim Kiếm ca ca đừng bên ngoài, gương mặt đầy áy náy: “Nghe nói Tiếu Tiếu về rồi ạ?”
Ta sống chết nhìn chằm chằm huynh ấy.
Huynh ấy nhìn thấy ta, thần sắc trên mặt nửa mừng nửa lo, “Tiếu Tiếu…muội không sao chứ…tối qua đại nhân xuất thành cùng Triệu tướng quân…ta không tìm thấy ngài ấy…”
“Bỏ đi…”ta xua xua tay, “Đây là số mệnh, không trách người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-cong-gap-nan/44793/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.