Ta nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy…
Văn Nhân Phi tuổi đã cao, muốn làm cha rồi. Ta kích thích tình cha của hắn, khiến hắn kìm lòng không đậu rồi.
Ta mười sáu tuổi đã gấp gáp muốn gả đi, hắn hai mươi tám tuổi vẫn còn chưa lấy vợ, có một số người ở tuổi hắn đã làm tới ông nội luôn rồi đó.
Không muốn lấy vợ, không muốn lấy vợ…
Ta lắc đầu thở dài, quay lưng đi tìm A Đấu.
Cung nhân đã thu thập xong bút mực giấy nghiên cùng với đám đạo cụ sao chép của chúng ta, nhỏ giọng: “Bệ hạ, nên đến từ đường rồi ạ.”
Lưu A Đấu buồn bã đáp lại một tiếng “ờ” rồi ngước mắt nhìn ta, “Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi hắn lại hỏi ta: “Tiếu Tiếu, có phải thúc phụ mắng ngươi không?”
“Đúng vậy…” Ta lau lau khóe mắt, “Bệ hạ, sau này ngài nghe lời vi thần có được không? Hôm nay vi thần thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, quả nhiên là gần vua như gần cọp. Nếu bệ hạ còn cứ bướng bỉnh như vậy, chỉ e vi thần chẳng thể hầu hạ bệ hạ được bao lâu nữa đâu. Đúng rồi, còn phạt lương nữa…”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm!
Lưu A Đấu là một đứa bé ngoan, hắn áy náy nói: “Ngươi muốn cái gì, ta thưởng cho ngươi.”
“Ta muốn ngọc như ý khảm vàng mà hai ngày trước Triệu Thác tặng ngài…”
“Được, ngày mai cho ngươi.”
Đáng lắm đáng lắm, thứ đồ chơi đó ba năm bổng lộc của ta cũng mua không nổi!
Đến từ đường, giấy mực bút nghiên đã bày sẵn, ta tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-cong-gap-nan/44789/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.