Cái tên khốn nạn không phải người Triệu Thác!
Quả nhiên “từ xưa lụa là ít vĩ nam”(1). Cái đám con quan đời thứ hai này chẳng được mấy kẻ ra hồn, xúi giục hoàng đế ăn chơi quên trời đất, cái thứ gì không biết!
Mục đích Triệu Thác đưa cả ta đi rất rõ ràng, hắn và Lưu A Đấu đi phía trước du ngoạn, Lưu A Đấu nhìn thấy cái gì cũng thích, cái gì thích cũng mua, mua cái gì xong cũng quăng cho ta xách.
Ta cắn răng: “Triệu mặt trắng, ngươi không thể giúp ta xách vài cái túi được sao?”
Triệu Thác yếu ớt nói: “Ta phải dắt tay bệ hạ để tránh cho ngài ấy đi mất, muội thấy đồ trên tay muội nặng, hay là đồ trong tay ta nặng?”
Lưu A Đấu quay đầu nói một câu tiếng người: “Triệu Thác, ngươi không được nói như vậy, ta không phải là đồ vật.”
“Đúng.” Ta phối hợp, “Các người đều không là cái thứ gì hết”
Lưu A Đấu nói: “Tiếu Tiếu, ta cầm giúp ngươi.”
Ta được sủng ái mà kinh sợ, vô cùng hoảng hốt.
Hắn lấy một cái túi giấy, xé ra đưa một túi thịt cho Triệu Thác: “Ăn không?”
Thế là bọn chúng mỗi người cầm một túi thịt đi mất…
Ta là một sử quan, nhưng ta không chỉ là một sử quan. Tổng quản đại nội, đại nội thị vệ giờ khắc này linh hồn nhập thể, ta không phải là một người, ta không phải là một người ha ha ha ha….
Thật không dễ dàng gì chờ đến khi hai vị đại gia kia đi mệt, lên quán trà ngồi nghỉ rồi ta mới có thể thở phào một hơi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-cong-gap-nan/44788/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.