Về phương diện nào đó mà nói, việc qua đầm lầy không quá khó khăn, bởi vì tôi ngủ cả mộtđường, vừa mở mắt ra là thấy mình đang ở hội trường của phần thi thứhai, ngay cả chào tạm biệt giám khảo cũng không kịp.
Tôi nhớ rõlà lúc sương mù dày đặc bắt đầu xuất hiện ở đầm lầy, tôi đã ngủ say.Trước khi ngủ, tôi nghe thấy Machi nhàm chán nói: “Cái tên Hisoka kiarốt cuộc đang phát điên cái gì thế? Ngay cả sát khí cũng không đè épxuống được.”
“Hắn muốn giết người thì cứ để hắn giết no nê, dùsao không ai phải phụ trách về thương vong trong cuộc thi cả, hắn nhưvậy có lẽ là do cửa thứ nhất rất đơn giản.” Shalnark thảnh thơi cườinói.
Tôi có chút buồn ngủ vỗ vỗ mặt, chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy hắn bình tĩnh gọi tôi “Miru, đã đến giờ ngủ rồi.”
Trong sương mù dày đặc, tầm mắt của tôi bị tước đoạt gần hết, dù không nhìnthấy biểu cảm của hắn, tôi cũng có thể nghe ra mệnh lệnh trong giọng nói của hắn, mệnh lệnh rất ôn hòa, người không thân quen căn bản không nghe ra sự bá đạo trong giọng nói ấy.
Ở bên tai không ngừng truyềnđến tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tay tôi bất giác nắm thành nắm đấm,lòng bàn tay cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay “Không ngủđược.”
Nếu là ở trong đường hầm mọi người chỉ biết yên lặng chạy thục mạng, tôi còn có thể nhắm mắt lại. Nhưng còn ở đầm lầy dày đặcsương mù, bốn phía đều là tiếng kêu thảm của thí sinh khi bị sa vào cạmbẫy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068206/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.