Mua từ siêu thị mộthộp lá trà để vào xe đẩy, lá trà trong nhà đã uống hết rồi, ngày màkhông có trà luôn khiến cho tôi có chút không quen.
Tôi đi đếnkhu rau quả, trông súp lơ xanh mượt rất mới mẻ, tôi tạm dừng vài giâytrước quầy đầy súp lơ, thoạt nhìn rất ngon, sao hắn lại không thích nhỉ, kén ăn bài xích với thực vật nào đó thật sự rất trẻ con. Hoặc là đừngcho hắn quyền lựa chọn, bằng không một khi bắt đầu nhượng bộ với hắn,thì hắn lập tức sẽ yêu cầu, kén chọn quá đáng. Hơn nữa quyền kén ăn mộtkhi đã về tay mình thì cũng đừng tưởng rằng hắn sẽ thôi, suốt ngày sắcmặt sẽ giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Thôi không nghĩ nữa, càngnghĩ, tật xấu của hắn càng nhiều, càng nghĩ thì càng phải thở đến đoảnthọ. Làm người thì phải biết chừng mực đúng không, ít nhất hắn không kén chọn toàn bộ đồ ăn, chỉ cần không ăn súp lơ mà thôi.
Mua rauxong, lại chạy đến quầy thịt, tuy nói là không đủ chi phí, nhưng mộtthanh thiếu niên như thế mà bị đói, không cẩn thận đói bụng quá khôngchịu nổi thì làm sao bây giờ? Đang thời kì trưởng thành mà, thật vất vảmới nuôi hắn đủ dinh dưỡng, nhớ lại dáng vẻ không đủ chất dinh dưỡng của hắn hồi mới gặp mà tôi thấy thương. Cho nên vẫn nên mua số lượng thịtvừa phải, dinh dưỡng cân đối mới là cách dưỡng sinh tốt nhất.
Khi đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân sau khi đưa hóa đơn còn rút ra một cành hoa Dũng Bạch trên quầy cho tôi.
Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068063/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.