Kể từ ngày xác định mối quan hệ cho đối phương thì dường như Bạc Phong Dực trở nên thành một con người khác, hắn bỗng dưng ngoan ngoãn dịu dàng với cô đôi lúc còn ngọt ngào gọi cô hai tiếng phu nhân nào là phu nhân của anh, mới ban đầu không mấy quen nhưng khi nghe riết Trịnh Mạt cũng thấy thích thích vừa nghiện.
Mà dạo này hắn ít khi đến quán bar của mình làm việc chỉ lấy cớ ở nhà làm việc là được rồi nhưng thực chất là muốn ở nhà với vợ, Trịnh Mạt vừa xuống bếp nấu đồ ăn thì bắt đầu lẽo đẽo theo sau như con theo mẹ đi chợ khiến mấy người làm lén lút cười khúc khích họ không ngờ ông chủ của họ cũng có thể có một mặt như này, cũng gọi là đáng yêu.
- Anh mau buông ra đi mọi người đang nhìn đó
- Kệ bọn họ, anh ôm phu nhân của anh có gì là sai có làm chuyện sai trái đâu sao phải sợ
Câu nói của hắn dường như làm cho sượng trân ngang luôn bởi vì hắn nói chính xác rồi còn gì nữa, nên rồi cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm huống hồ cô cũng thích được hắn ôm.
- Hửm em nấu gì đó, vừa thúi vừa thơm vậy
- Anh chưa ăn bao giờ à, là bún ốc đấy
- Bún ốc ư? Anh chưa nghe bao giờ cũng như chưa ăn luôn
Trịnh Mạt nghe thế thì thở dài:
- Đúng rồi anh toàn ăn những thứ sơn hào hải vị làm sao biết được món bình dân như này
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495461/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.