- Đi về thôi
Hắn không nói gì mà nhanh chóng kéo tay cô rời đi, Trịnh Mạt ngỡ ngàng trước hành động bình thản của hắn cô còn cứ ngỡ hắn sẽ không quay lại mà quyết đi cùng với Lâm Gia Thư đó, trong lòng cô bỗng thấy vui mà không hiểu tại sao.
Bạc Phong Dực nắm tay cô đi rất vội đến nổi cô phải cầm chặt váy mà chạy theo bước chân dài của hắn, hình ảnh này lại vô tình thu hút người nhìn, họ tựa như truyện tranh bước ra vậy.
- Từ từ đã, anh làm gì mà gấp gáp quá vậy tôi theo không kịp anh...aa
Bất ngờ hơn hắn lại nhấc bổng cô lên bế như một nàng công chúa trước sự chứng kiến của mọi người, Trịnh Mạt phải nói là thực sự rất ngượng ngùng đỏ hết cả khuôn mặt còn không dám nhìn mọi người nên đành úp mặt vào khuôn ngực săn chắc của hắn.
Giọng điệu lí nhí đủ để cho hắn nghe:
- Anh đang làm cái gì vậy hả mau buông tôi ra đi, mọi người đang nhìn kìa anh không thấy mắc cỡ thì để cho tôi chứ
- Không sao, mặt tôi đủ dày nên không cần phải mắc cỡ
- Anh...
Lời nói của hắn cứ như làm cho cô sượng trân không dám cãi luôn, thế là chưa bao lâu thì hai người đã trở về nhà tuy nhiên Bạc Phong Dực vẫn chưa buông cô ra ngược lại hắn đang mang cô vào phòng của hắn?
Là phòng của hắn?
Một năm kết hôn cô chưa từng bước chân vào phòng ngủ của hắn bởi vì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495460/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.