- Trịnh Mạt, anh nhớ em nhiều lắm
Bạc Khuynh Thành bất ngờ ôm chầm lấy cô ngay cả cô chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm, lập tức cô vùng vẫy dữ dằn muốn thoát khỏi cái ôm này nhưng anh ấy dễ gì buông ra, thật không ngờ Bạc Khuynh Thành còn bỉ ổi hơn là hôn lên cổ của cô.
- Anh đang làm cái trò gì vậy hả?
Dù bản thân mình có bị thương hay không nhưng cô phải quyết thoát khỏi cái ôm đó, Trịnh Mạt lấy hết sức bình sinh đẩy anh ấy ra còn không quên tát thật mạnh vào mặt anh một cú đau điếng đến mức khóe miệng của anh chảy cả máu, kể từ giờ cô sẽ không nhân nhượng với người đàn ông này nữa.
Trịnh Mạt sẽ không trốn tránh nữa thay vào đó sẽ nói rõ ràng và vạch ranh giới giữa cô và anh:
- Bạc Khuynh Thành, tại sao anh cứ mãi cố chấp vậy? Sao cứ sống mãi trong quá khứ vậy, duyên số tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi dù có cố gắng cũng không thể nào đâu, hãy tiếp tục bước về phía trước đừng có vì quá khứ mà làm tổn thương bản thân rồi ảnh hưởng đến người xung quanh anh....
Từng câu từng chữ của cô thốt lên như hàng ngàn mũi kim thay nhau đâm nát trái tim anh vậy, rõ ràng Trịnh Mạt thực sự không còn yêu anh nữa rồi vậy cho nên mới tuyệt tình đến như thế, nhìn đi ánh mắt đó trước đó luôn dịu dàng dành cho anh nhưng bây giờ chỉ thấy lạnh lẽo xa cách quá rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.