Năm Lý Tỉnh Quân mười sáu tuổi, cơn mưa lớn mùa hè năm ấy vô tình làm thay đổi cuộc đời cậu. Thực ra chỉ là mưa, cũng chẳng có gì gớm ghê. Cùng lắm là ướt át một chút. Mưa nhanh đến mà cũng nhanh đi. Nắng lại lên, hong khô tâm tư. Nhưng để trôi qua rồi lại ngập ngừng không nỡ. Mà từ sau trận cảm lạnh đó, khí thế đâm sầm vào màn mưa chạy băng băng qua một thời thiếu niên cũng không còn.
Sau lần ấy, tựa được dung túng quen hơi, nhà của Cao Hằng dần trở thành nơi đi chốn về của Lý Tỉnh Quân. Thoạt trông vô tâm vô tính là thế, nhưng cậu cũng rất tự giác, mỗi lần đến đều mua thức ăn mang theo, hôm thì là hoa quả, hôm thì là mấy vật dụng linh tinh. Dần dần, nhà Cao Hằng có thêm mấy vật dụng kì lạ. Cũng gần như một hình thức góp gạo chung cơm rồi.
Cao Hằng trong lòng không khỏi thở dài. Anh mới ra trường, chưa nhiều kinh nghiệm, cũng chưa từng gặp trường hợp học sinh nào cá biệt như thế này. Cũng may cậu là nam sinh, vả lại cũng không hẳn là một bạn nhỏ không biết nghe lời mà chỉ là một bạn nhỏ thích ăn mềm hơn cứng mà thôi.
Lý Tỉnh Quân lắc lư trên sofa phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng sẽ bị Cao Hằng giục đi hút bụi lau nhà trong lúc anh nấu cơm hoặc soạn giáo án. Sống thân cận với giáo viên, ngẫu nhiên Lý Tỉnh Quân cũng tự giác hơn, không còn phóng túng vô lối như trước. Tối tối bị Cao Hằng ép vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-mat-nhat-trieu-anh-sao-roi/2733277/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.