Thiếu niên trước mắt, cao lớn như gióng trúc dài, khoái hoạt như ánh nhật hạ, kiêu hãnh bất tuân như ngọn gió hoang vu, nay lại bày ra một bộ dạng ngoan ngoãn ỉu xìu.
Sấy ấm đã thật lâu, cơ hồ làn da ở bàn chân của người trước mặt cũng muốn đỏ ửng hết lên vì nóng rồi, Cao Hằng mới tắt máy. Nhưng người trước mặt dường như không có dấu hiệu muốn động đậy.
"Quần áo của trò ở ngăn thứ ba trong tủ, hôm trước giặt sạch rồi. Tất này phải đợi giặt đi mới dùng được, nếu muốn đi tất thì ghé qua tủ trong phòng tôi, ngăn kéo dưới cùng có mấy đôi mới. Mệt thì lên phòng đắp chăn ngủ lại sức. Thời tiết chuyển mùa, đừng để bị cảm."
Cậu nhóc cao lớn trước mặt vẫn im ru, đôi mắt to hằng ngày linh động sáng ngời, nay lim dim ủ rũ mệt mỏi. Bên má trái vẫn còn vết bầm chưa tiêu sưng, khoé môi có mấy vết rách chưa đóng vẩy, cằm gác lên đầu gối, khoé mắt rũ xuống không chịu nhìn thẳng.
"Thầy ơi, đau."
Cao Hằng vẫn giữ tư thế cũ, ngồi dưới sàn nhà, quan sát biểu hiện của cậu học trò phiền nhiễu.
Vừa nãy lúc tháo tất, mắt anh không khỏi chú ý vào một góc vải đỏ thẫm. Lúc cởi chướng ngại ra mới biết, ở gót chân và đầu ngón út của cậu là một vết cắt dài.
Đã mang vết thương mà còn liều lĩnh dầm mưa, bày ra bộ mặt đáng thương ủ rũ cho ai xem không biết.
Nhưng Cao Hằng không có trực tiếp để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-mat-nhat-trieu-anh-sao-roi/2733276/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.