Sắc mặt tôi liền trầm xuống, đưa tay tóm lấy cổ áo Đường Dũng kéo sát tới mặt tôi, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt anh ta, hỏi: “Có phải anh mượn cơ hội dùng việc công để báo thù riêng, thừa dịp thân thể Tô Mộc yếu ớt mà đánh nhau với anh ấy? Tôi nhớ trước khi tôi ngủ đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến, nhất định là anh bắt nạt Tô Mộc.”
“Đệch, Dương Dương, em có chính mắt thấy anh bắt nạt Tô Mộc không? Hơn nữa bây giờ rõ ràng bị thương là anh kia mà, em có thấy trên mặt anh ta có vết thương không? Em quá thiên vị, chưa thấy em như em, bây giờ dù sao anh cũng là sự phụ em, là sư phụ em đấy! Em cứ như này mà muốn anh làm sư phụ em?” Đường Dũng trong nháy mắt liền tức giận, trợn mắt thở mạnh nhìn tôi. Lúc nãy anh ta ở bên nhìn tôi cùng Tô Mộc rải thức ăn cho chó chỉ biết nín giận trong bụng, bây giờ bị một câu nói của tôi trong nháy mắt liền bùng phát.
Tôi giật cả mình, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà Đường Dũng lại phản ứng lớn như vậy. Hơn nữa với tính cách của Tô Mộc, nếu như thật sự bị đánh chẳng lẽ anh ấy sẽ để cho tôi biết sao?
Chắc chắn anh ấy sẽ không để lại vết thương trên mặt rồi khoe khoang khắp nơi.
“Dương Dương, em hiểu lầm cậu ta rồi. Vết thương trên mặt cậu ta là bị Chu Lan đánh, mới vừa rồi em nghe được tiếng đánh nhau cũng là do cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056094/chuong-255-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.