Đường Dũng thấy tôi lại bỏ qua anh ta liền giận đến mức thở hổn hển không nói được, đôi mắt hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Sau khi yên lặng một hồi anh ta bỗng nhiên đứng dậy, cũng không nói gì với ai, xoay người rời đi.
Đường Dũng?
Lúc này tôi mới nhận ra vừa rồi tôi rất quá đáng với Đường Dũng. Rõ ràng khiến Tô Mộc tỉnh lại là công lao của anh ta lớn nhất vậy mà hết lần này tới lần khác tôi bỏ qua anh ta, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Tôi trong nháy mắt thấy không yên, đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo.
Nhưng tốc độ của Đường Dũng rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp, nếu như anh ta thật sự muốn đi thì có lẽ cho dù là Tô Mộc cũng không thể làm được gì.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã không thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, cùng biến mất với Đường Dũng là xe của Tô Đoàn vẫn luôn đậu ở cửa.
Xem ra anh ta thật sự tức giận.
Đột nhiên lòng tôi tràn đầy áy náy. Thật giống như cho tới nay đều là anh ta đều làm vì tôi, bất kể tôi yêu cầu quá đáng thế nào anh ta cũng đồng ý, ngay cả tôi bảo anh ta cứu Tô Mộc thì anh ta cũng chỉ than phiền vài tiếng ngoài miệng chứ hành động vẫn rất tích cực.
Anh ấy giúp tôi không tính toán chút nào, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ anh ta.
Tôi nhất định chính là lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056095/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.