Lúc con trai trưởng thôn nói vừa lúc bị Đường Dũng nhìn thấy, nhìn khẩu hình kia rõ ràng hắn ta nói là: Đồng ý với cậu ta trước, dù sao cậu ta cũng không nhất định sẽ giải quyết được chuyện này. Nếu như cậu ta lại chết như mấy người trước thì tiền kia cũng không mất, lỡ như cậu ta thật sự giải quyết được chuyện này thì có tăng tiền chúng ta cũng không thiệt, ít nhất giữ được mạng cho cha. Cha, chúng ta không còn chờ thêm được nữa, trong thôn đã không còn mấy người nhiều tuổi hơn cha.
Hóa ra là như vậy.
Mặt Đường Dũng lạnh hơn, ấn tượng tốt đối với người trưởng thôn này cũng sớm biến mất hầu như không còn. Thấy trưởng thôn đồng ý tăng giá, Đường Dũng cũng không còn trưởng thôn khách khí nữa, trực tiếp đòi hỏi: “Mười ngàn, chỉ cần tôi giải quyết được chuyện này ông phải trả tôi mười ngàn tệ! Trả trước ba ngàn tiền đặt cọc, sau khi giải quyết xong trả thêm bảy ngàn, nếu không ngay bây giờ tôi sẽ quay lại thành phố!”
Tôi nghe được tới đây rốt cuộc không nhịn được, cắt đứt lời đường dũng: “Khoan đã, không phải anh vừa mới nói anh đòi hỏi quá đáng sau, sao lại chỉ tăng thêm có hai ngàn? Vì mười ngàn tệ mà chạy đi bán mạng cho người khác?” (Mười ngàn tệ là khoảng 35 triệu đồng.)
“À.. Lúc ấy anh còn trẻ, chưa từng thấy nhiều tiền…” Đường Dũng cười nói.
Không chỉ tôi bất ngờ, năm đó cha con trưởng thôn cũng rất giật mình, thấy Đường Dũng đòi tăng bọn họ tưởng tăng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056077/chuong-252-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.