Tôn Thiên Nhiên… Nghe cái tên này trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người, trước kia đi học anh ta là hotboy trong trường tôi, cao một mét tám mươi mấy, chơi bóng rổ vô cùng tốt.
Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa cùng vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.
Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi. Vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi nào.
Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể ẩn tránh tôn thiên thiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đại học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn ở cấp ba.
Sau đó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã đi du học, về sau cũng cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.
Trương Đán ngồi cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055933/chuong-222-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.