Sau khi hỏi thăm linh tinh, tôi thừa dịp Trương Đán đang ăn cơm liền hỏi có phải anh ta từ khi nghỉ học đã chuyển sang bán đồ ăn, làm tại cửa hàng bán thịt rắn.
Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bán cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.
Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao người này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không?”
Tôi chỉ vào Giao tiên nói.
“Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055934/chuong-222-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.