Thấy tôi ngẩn người, Phong Thiên vội vàng nháy mắt với tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái đối với cục trưởng Vương kia, coi như là chào hỏi.
“Đạo trưởng Phong Thiên, mặc dù vụ án này bị đè xuống nhưng tính chất hết sức nghiêm trọng, cho dù cô ấy là đệ tử của ông thì quả thật ngày hôm đó cô ấy xuất hiện ở hiện trường vụ án, hơn nữa có chứng cứ cho thấy cô ấy là người thả hung phạm đi, cho dù thế nào cô ấy cùng vụ án này cũng không thoát khỏi có liên quan, nhất định phải thẩm tra một phen.” Cục trưởng Vương nói.
Ông ta nói với Phong Thiên rất khách khí, nếu không phải nể mặt mũi Phong Thiên thì có lẽ tôi đã bị mang tới phòng thẩm vấn, tra khảo cẩn thận cũng không chừng.
Xem ra lần trước quả thật tôi đã coi thường Phong Thiên, mặc dù bản lĩnh của ông ấy không cao nhưng giao thiệp thì thật không tệ, ngay cả cục trưởng Vương ở bộ công an cũng thân thiện với ông ta như vậy.
Phong Thiên gật đầu một cái bày tỏ đồng ý với lời của cục trưởng Vương, sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Học trò ngoan, cụ thể con trải qua điều gì hãy nói với cục trưởng Vương một chút, chớ bỏ sót điều gì, nếu không con bị bắt oan lại khiến hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật.”
Vừa nói ông ta vừa nháy mắt với tôi mấy cái.
Bởi vì chuyện Đổng Ngọc Thanh lần trước, tôi rất không ưa Phong Thiên, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055659/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.