Ba ngày tiếp theo tôi đều bận rộn ghi chép lại bản phiên dịch nội dung của Phó Âm Kinh, rốt cuộc cũng phiên dịch ra được hơn một nửa, phần còn lại kia ước chừng cần hai ngày nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau hai ngày nữa chỉnh lý lại một chút là xong.
Ai ngờ ngày thứ ba khi tôi đang sửa sang thì đột nhiên có cảnh sát đến gõ cửa biệt thự.
Tới cửa có chừng bảy tám cảnh sát, bọn họ đều mặc áo chống đạn tay cầm súng, mặt đầy ngưng trọng giống như đang truy bắt tội phạm nguy hiểm.
Đến khi nhìn thấy tôi mặc quần áo ở nhà ra mở cửa bọn họ còng sửng sốt một chút.
Nhưng bọn họ không khách khí với tôi chút nào, sau phút sững sờ ngắn ngủi liền có hai cảnh sát trẻ tuổi tiến đến bấm còng số tám vào cổ tay tôi. Một cảnh sát trung liên cầm tấm hình để cạnh mặt tôi so sánh một chút, sau đó quát lên: “Mang đi!”
Tôi thấy không ổn, nhưng bởi vì bọn họ là cảnh sát, trong tay còn cầm súng cho nên căn bản không dám giãy dụa, chỉ hỏi bọn họ tại sao lại bắt tôi.
Bọn họ cũng không để ý, cứ vậy lôi tôi đi.
Trong lòng tôi vui vẻ, cũng không để ý tơi thái độ lạnh như băng của anh ấy, chủ động chui vào trong ngực anh ấy, còn để cho cánh tay của anh ấy ôm lấy tôi, ngửa đầu nói:" Tô Mộc, những việc mà anh làm kỳ thực em đều đã biết hết rồi, anh vì cứu em, thậm chí còn không tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055658/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.