Loaded: 0%
Progress: 0%
- 0:00
Tôi liền hỏi ông ta thế này là thế nào, từ khi nào tôi thành đệ tử của ông ta, chuyện này sao tôi lại không biết.
Ông ta vẫn cười híp mắt nhìn tôi, bộ dáng cao thâm khó lường, nói: “Quyển Hỗn Nguyên Kinh ngươi cũng đã nhận còn chưa phải là đệ tử của ta sao, lúc ấy ta đã nói muốn dạy cô Hỗn Nguyên Kinh, đáng tiếc lại bị ngươi trốn thoát, bây giờ thật vất vả mới có được tin tức của ngươi tất nhiên ta muốn đến đây gặp ngươi.”
Vừa nói ông ta vừa ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Âm khí trên người ngươi là từ cậu ta?”
Tôi nghe vậy liền cả kinh trong lòng, mặc dù Phong Thiên lão đạo lần trước bại dưới tay tôi nhưng thật ra thực lực của ông ta vẫn rất sâu, có lẽ thua tôi cũng chỉ là ăn người câm thua thiệt*. (*thua một cái ngớ ngẩn)
Nếu như lúc ấy thi thể Đổng Ngọc Thanh không bị trộm đi, còn chôn ở trong mộ thì nhất định ông ta có thể gọi được hồn phách cô ấy.
Cho nên bây giờ ông ta chú ý tới Tô Mộc khiến tôi rất lo lắng.
Tô Mộc chú ý tới sự thay đổi của tôi, tay đặt lên bả vai tôi bóp nhẹ hai cái, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Sau đó anh ấy nhìn về phía Phong Thiên, nói: “Đạo trưởng là Quan chủ của Hỗn Nguyên Giang Minh?”
Phong Thiên nghe vậy liền nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn Tô Mộc, nói: “Chính ta, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055660/chuong-122-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.