Dịch: Thư Thư
Edit và beta: Vietwriter
Nhân viên kia thấy phản ứng của tôi cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ cười đem trả thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Hay là cô chọn cái khác?"
"Tôi..." Tôi do dự một chút, hai mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, suy nghĩ liền trả lời: “Vậy lúc khác tôi quay lại.”
Bây giờ Tô Mộc có thể ẩn núp ở trong bức tranh, tôi nhất định phải lấy được bức tranh cho dù có phải trộm đi nữa. Nhưng bây giờ ban ngày, trong tiệm người đến người đi ánh mắt quá nhiều, không tiện lắm, trong lòng đã có ý định, đến tối sau khi cửa tiệm đóng tôi sẽ nghĩ cách lẻn vào, nhìn bức tranh một chú xem có manh mối gì không.
Nghĩ tới đây, tôi cất thẻ ngân hàng rồi xoay người rời đi.
Nhưng khi tôi vừa ra tới cửa chính của tiệm, gã nhân viên đột nhiên kêu a một tiếng, hung ác nói: "Đứng lại!"
Tôi sợ hết hồn, lập tức đứng lại. Chẳng lẽ hắn đoán được tôi có mưu đồ bất chính đối với bức họa kia sao?
"Cô nương, tôi xem ngươi ăn mặc không sai, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, làm sao có thể làm loại chuyện trộm gà trộm chó này chứ, cử chỉ vừa nãy của cô, nhân viên cửa hàng chúng tôi đều thấy, bây giờ cô hãy đem đồ vật giao ra, một lúc nữa ở trước mặt cảnh sát chúng tôi có thể nói tốt một chút cho cô".
Nhân viên nam cười lạnh tiến đến trước mặt tôi, hướng tôi đưa tay ra nói.
Trong lòng tôi cả kinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055599/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.