“Ông Hai…” Tô Đoàn đầy do dự, chần chừ nói.
“Rốt cuộc anh ấy thế nào, cậu nói mau đi!”
“Lúc ấy Lâm Yến Nhi muốn chạy trốn, mọi người cũng đã rất mệt vì khống chế cô ta, sau đó ông Hai đuổi theo, đến bây giờ cũng chưa quay về.” Tô Đoàn nói.
Vừa nói cậu ta vừa đưa mắt nhìn vào chỗ ngực của tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được, trước ngực tôi đeo viên ngọc bội Tô Mộc cho tôi, Tô Đoàn từng nói đó là bảo bối của Tô Mộc, khi còn sống anh ấy đã tự dùng máu tươi của mình để nuôi nên cùng với bản thân Tô Mộc có liên lạc cực lớn.
Nó ở trên người tôi giống như lá phù bảo vệ vậy, ánh sáng luôn luôn tản ra nhàn nhạt mà ấm áp. Lúc này mặc dù cổ tôi cứng ngắc không thể cúi xuống nhìn ngọc bội nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh sáng ấm áp của nó đã biến mất không còn, trở nên lạnh như băng.
Lòng tôi cũng lập tức lạnh như băng theo, thật giống như khí lực toàn thân cũng bị rút sạch vậy. Tôi thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, thậm chí chạm vào cổ cũng không phản ứng.
Mọi người thấy tôi như vậy đều yên lặng trang nghiêm, không ai dám lên tiếng, chỉ còn Đường Dũng mặt đầy đau lòng tiến lại gần, thấp giọng an ủi tôi gì đó, đỡ tôi dựa vào giường bệnh ở một tư thế thoải mái hơn.
Lòng tôi như tro tàn, lẳng lặng nhìn miệng Đường Dũng đóng đóng mở mở nhưng không nghe vào tai anh ta đang nói gì, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055598/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.