Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước, Cố Bình An xem như là biết rồi.
Này chính là kẻ ác cáo trạng trước.
Cái gì mà nói cô chạy đi đâu.
Cố Bình An nghĩ lại cảnh tượng hôm nay mình gặp, nén giận trừng Mục Lăng.
Mục Lăng mặc áo ba lỗ màu trắng, một cái quần vàng nhạt thường, lộ ra cơ bắp rắn chắc, lồng ngực khỏe đẹp, sau giờ ngọ ánh nắng chiếu lên người hắn, như mạ lên một lớp vầng sáng mỏng, nổi bật lên màu da hắn càng thêm khỏe mạnh, tỏa ra rất có sức sống. Đặc biệt là khuôn mặt đẹp trai kia được biển xanh da trời tôn lên, càng thêm một chút tỳ vết cũng không có, lòng Cố Bình An rất khó chịu.
Thượng đế cho người đàn ông này một cái đầu thông minh, gia thế hoàn mỹ, kiến thức uyên bác, vì cái gì còn cho hắn một khuôn mặt không thể chê vào đâu được, quả thực rất bất công.
“Anh là cái rễ tỏi nào? Dựa vào đâu mà quản tôi đi chỗ nào?” Cằm Cố Bình An hơi ngước lên, vẻ mặt kiêu căng trách hắn, “Tôi vừa thức dậy đã không thấy tăm hơi của anh đâu, không gọi điện thoại, cũng không có tin tức, anh còn dám trách tôi? Anh hỏi tôi thì trước tiên anh phải nói với tôi anh đi chỗ nào?”
Nha đầu này hỏa khí không nhỏ.
Mục Lăng nhíu mày, đến tột cùng là ai đã đem nhà đầu này sủng đến vô pháp vô thiên rồi?
Vốn trong kế hoạch của hắn, hắn nói gì thì Cố Bình An nghe đấy, coi như nha đầu này lại có thêm củ ấu, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765964/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.