Cố Bình An hơi có chút áy náy, dù sao cũng bởi vì cứu cô nên Roman mới bị thương.
Roman thì cảm thấy bị thương một chút da thịt chẳng sao cả, dù cho máu có chảy ra hơi nhiều, mặt hắn cũng không biến đổi, Cố Bình An cùng hắn tới chỗ khám ven biển, bác sĩ đơn giản khử trùng băng bó.
“Xin lỗi, liên lụy anh.”
Roman hơi mỉm cười, “Bình An, đây là vết thương nhỏ, không sao cả.”
Cố Bình An nói, “Tới hải đảo du lịch mà không thể xuống nước chơi thật là một tiếc nuối, mặc kệ nói thế nào, tiếc nuối này cũng là tôi mang lại cho anh.”
“Anh là khách du lịch, mỗi ngày phơi nắng, uống một chút rượu là đủ rồi.”
Cố Bình An cũng không nói thêm gì nữa, Roman nói, “Em thường xuyên gặp chuyện này sao?”
“Cái gì?” Cố Bình An bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặt xấu hổ, “Đương nhiên không có, có lẽ nhìn mặt tôi là người phương Đông nên dễ ăn hiếp.”
Cô ở thành phố S, ai dám bắt nạt cô đây?
Nói ra ba tôi là thị trưởng, người ta căn bản sẽ không động vào một sợi tóc của cô, nơi đất khách quê người hiển nhiên sẽ có ngoại lệ một chút, huống chi người nơi này khi dễ cô là bởi vì cô là du khách nên tùy ý bắt nạt mà thôi.
“Anh thấy em một chút cũng không sợ hãi.”
“Bởi vì những người bên cạnh tôi đều giống như sói vậy, ở chung lâu, lá gan cũng sẽ lớn lên.” Cố Bình An cũng cảm thấy can đảm của mình lớn hơn rồi, lần đầu tiên bị Mục Lăng ngăn ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765963/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.