Trên bãi biển, Cố Bình An cầm một trái dừa lên uống nước dừa, dép lào tùy ý ném sang một bên, lộ ra bàn chân trắng nõn, móng sơn màu đỏ, mu bàn chân trắng lộ ra màu đỏ, đạp lên bãi cát mềm mại, đặc biệt làm người khác chú ý. Mục Lăng nhìn đến đỏ cả mắt, bàn chân của nha đầu này nhỏ đến rất thanh tú, trắng nõn lại mềm mại, thoạt nhìn rất đẹp, cô lại đang uống nước dừa, chú ý thấy Mục Lăng đang nhìn chằm chằm chân cô, Cố Bình An vung cát lên, hướng về phía Mục Lăng, “Biến thái!”
Mê đến nghiện!
Cô đã sớm phát hiện, Mục Lăng không biết là vô tình hay cố ý mà luôn nhìn chằm chằm chân cô, nói không phải mê đến nghiện thì cô không tin.
“Cố Bình An, em đừng tìm đánh!”
Thiệt tình là hắn cảm thấy mình không hề cưng chiều Cố Bình An gì cả, cùng lắm là không quá nghiêm khắc với cô mà thôi, nhưng mà nha đầu này lại càng ngày càng có dũng khí phản kháng, đối nghịch với hắn, rốt cuộc là ỷ vào cái gì đây? Vừa bắt đầu rõ ràng rất kính nể hắn mà.
Đương nhiên, Mục Lăng hài lòng với trạng thái bây giờ hơn.
“Hôm nay tôi bị người ta bắt nạt.”
“Em không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi, ai có thể bắt nạt được em?” Mục Lăng khịt mũi coi thường, tùy ý hỏi một câu, “Ai bắt nạt em?”
Một câu trước còn làm Cố Bình An rất khó chịu, một câu sau lại kỳ tích xoa dịu lửa giận của Cố Bình An, “Một tên côn đồ, cao to mạnh khỏe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765965/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.