Sau khi Kỷ Nhiên tiến vào trường học, tốc độ vô cùng nhanh.
Cậu muốn bỏ Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ lại xa đằng sau, tốt nhất cả đời cũng không gặp lại hai người kia nữa.
Vô số lần nhắc nhở mình đừng để ý đến bọn họ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng lởn vởn hình ảnh Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ tay trong tay.
Trong l*иg ngực, một loại cảm xúc mang tên tức giận đang kêu gào.
Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, miệng thở hổn hển, rất lâu sau mới lắng lại được cơn giận này.
Khi bắt đầu yêu nhau với Dạ Lăng Hàn, cậu đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Dù sao thân phận và địa vị của Dạ Lăng Hàn không cho phép anh có một mối tình khiến mình đoạn tử tuyệt tôn.
Không phải đã chuẩn bị chia tay bất cứ lúc nào rồi à? Vì sao còn phải đau lòng khó chịu như vậy chứ?
Nào có loại tình yêu không màng đến bất kỳ thứ gì khác chứ, tất cả chỉ là bốc đồng xúc động nhất thời mà thôi.
Bây giờ hai người đều đã tỉnh táo lại, cũng nên đánh một dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này.
Kỷ Nhiên cười tự giễu, hai tay khẽ vuốt qua khuôn mặt tràn đầy chán chường.
Mở mắt ra, cậu phát hiện một bóng đen xuất hiện trước mặt.
Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Tiếng nói âm u của Dạ Lăng Hàn giống như mây đen nặng nề đè lên trên người cậu: “Ai cho em đi hả? Không có lệnh của tôi, chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589183/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.